Nhưng cũng may mắn thay đến giờ khắc này dường như thấy được đại thế đã mất, Thiếu Ma đột nhiên thét gào, dùng ma ý quật ngã đối thủ.
Ánh mắt trầm tĩnh quét khắp tứ phương, đầy ngập khổ ý: "Người Phương gia cuối cùng là ở đâu?"
Tứ đại thần vương nhân cơ hội rút lui, bức ma khí bên trong kinh mạch ra để tránh sau trận chiến tu vi bị tổn thất quá nhiều.
Nhưng mà không trung vẫn vắng vẻ, cái bóng của Phương Thốn cũng chẳng thấy đâu.
"Ta...... Ta......
Thiếu Ma liên tục hét lớn, thế nhưng cảm giác được một trận đau khổ, lành lạnh kêu lên:
"Ta tìm ngươi, không phải để giết ngươi!"
Lấy thân phận của hắn, nói ra câu như vậy đã là sự khuất nhục xưa nay chưa từng có.
Bởi vậy chỉ nói một nửa, nhục ý kích tâm, ma ý đại trướng, giọng nói lặp lại:
"Buồn cười, ha, buồn cười. Người Phương gia lại là dạng người giấy đầu lòi đuôi đến mức này, nhưng mà cũng đều là mệnh số của người Phương gia các ngươi. Ha ha ha ha, đã từng, ta đã từng là trò cười đệ nhất thiên hạ này, ta muốn trở thành Đại U chi đế, lại chắp tay dâng Đại U lên cho người khác, dốc sức suốt trăm năm lại chỉ để may áo cưới cho kẻ khác."
"Nhưng mà, ha ha ha ha, bởi vì ngươi, cái danh trò cười đệ nhất thiên hạ này đã không còn là của ta nữa."
"......"
Trong tiếng hét vang, ánh mắt hắn bỗng nhiên ảm đạm lại, nhìn về phía Dạ Nguyên, nhưng lời lại là nói cho Phương Thốn:
"Là huynh trưởng của ngươi."
"Ngươi hại huynh trưởng ngươi trở thành trò cười đệ nhất thiên hạ này"
"......"
"Cái gì?"
Một câu này của hắn nói ra không chỉ có ngũ đại thần vương ở đây, đến cả Phương Thốn lắp bắp kinh hãi.
Hắn bỗng nhiên ý thức được một điều, giống như bản thân đang bị khinh thường.
Mà Thiếu Ma nói đến đây thì đại nạn liền giáng xuống. Ma ý quanh thân khống chế không được đã sắp tán loạn, đến cơ thể hẳn cũng không ổn định. Trong cơ thể hắn có thể mờ mờ thấy được một vạc quỷ nơi trái tim, lơ lửng không ngừng.
Đại U tiên triều trấn quốc chi đỉnh lại giấu trong cơ thể hắn. t
"Ta......"
Gương mặt tràn ngập ma ý biến đổi liên tục của Thiếu Ma đột nhiên xuất hiện từng tầng vết rách cực kỳ đáng sợ.
Mà khuôn mặt đáng sợ này lại lộ ra nụ cười đau khổ:
"Ta có tố chất như vậy, vì sao từ trước tới nay chưa từng được đăng lâm thiên hạ."
Lời nói còn chưa dứt, ầm ầm một tiếng linh lực cường bạo từ trên trời giáng xuống.
Người ở đây cho dù là ngũ đại thần vương hay là Phương Thốn và Dạ Nữ đều sợ hãi đến không nói nên lời.
Ngẩng đầu lên liền thấy trên không trung buông xuống pháp tắc vô tận, từng cái từng cái như mãng xà hung hãn đan chéo mà thành, hóa thành một bàn tay to, xa xa từ phía chân trời xông tới. Hướng tới ma đỉnh nơi trái tim của Thiếu Ma. Cùng lúc đó ma ý của Thiếu Ma khống chế không được, vốn đang hỗn loạn lại bị một bàn tay pháp tắc chi lực đánh tới liền tiêu tùng. Ma đỉnh rơi vào trong tay bàn tay đó.
"Là Tiên Đế......"
Hoàng Thần vương là người đầu tiên phản ứng lại, sắc mặt kinh sợ.
Ra tay đoạt đỉnh, không phải người khác mà chính là Thiên Ngoại Thiên Tiên Đế.
Ngài không trở về từ trời cao mà là sử dụng đại pháp thần thông cách cả đất trời đoạt lấy ma đỉnh này.
Một chiêu này khiến cho mọi người đều kinh ngạc, sao Tiên Đế lại ra tay vào lúc này?
"Ta muốn đoạt đế vị Đại U, kết quả lại hời cho bá hạ......"
Thiếu Ma nhìn bàn tay to kia, ánh mắt vốn đã tan nát tràn đầy thống hận cùng tuyệt vọng:
"Ta tu luyện trăm năm, bày ra phương pháp Bách Bát Thiên Ma chỉ vì muốn mượn thứ này mà trả thù bá hạ, vì danh dự của ta. Nhưng không nghĩ tới Bách Bát Thiên Ma này vẫn trở thành trợ lực cho bá hạ."
"Ta là một trò cười."
Hắn dường như đang tìm kiếm an ủi trong nỗi tuyệt vọng:
"Nhưng ta vẫn chưa phải trò cười đệ nhất thiên hạ."
"Vị huynh trưởng bị ngươi hại mới phải."
Khi thần niệm cuối cùng biến mất, một đám mây quỷ với một con mắt của hắn mở ra. Dường như là vận mệnh sắp đặt, con mắt này vừa lúc nhắm ngay vào nơi Phương Thốn ẩn thân, trong mắt tựa hồ có vô cùng vô tận trào phúng, tất cả đều bị Phương Thốn thu vào trong đáy mắt, rốt cuộc ý thức được sự lo lắng trong nội tâm của hắn đến từ đâu.
Thiếu Ma tự mình coi thường Thiếu Ma.
Thiếu Ma Luyện Ma Uyên, vốn dĩ đã sắp thành công, là hắn làm lộ tin tức, hại hắn kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ.
Thiếu Ma đương nhiên hận hắn.
Cho nên hắn không dám gặp Thiếu Ma vào lúc này.
Nhưng kỳ thật hắn đã hiểu sau rồi. Thiếu Ma đúng là hận hắn, nhưng càng hận hơn chính là Đại Hạ Tiên Đế lúc này, bá hạ.
Cho nên, chỉ sợ hắn và Lão Ma nghĩ giống nhau.
Cho dù là kẻ địch của hắn ta, hắn ta vẫn muốn trước khi chết lưu lại cho Đại Hạ một tai hoạ ngầm nguy hiểm, cũng chính là đem hắn - di nguyện kế thừa cuối cùng của huynh trưởng bồi dưỡng thành đại hoạ của Đại Hạ.
Hắn ta tìm Phương Thốn, không phải vì giết Phương Thốn và là muốn giao ma đỉnh cho hắn.
Chỉ là, chuyện này phải âm thầm làm cho nên hắn ta không dám nói, chỉ muốn xác định vị trí của Phương Thốn.
Nhưng cuối cùng Phương Thốn lại không cho hắn cơ hội này.
Điều này cũng dẫn tới Thiếu Ma chỉ có thể tuyệt vọng mà chết, trơ mắt nhìn ma ý chính hắn tản ra, lộ ra ma đỉnh.
Mà ma đỉnh vừa xuất hiện đã bị Đại Hạ Tiên Đế, tự Thiên Ngoại Thiên đoạt đi.
Cuộc đời Thiếu Ma có hai chuyện đáng kêu ngạo. Một là dám phản lại cha của hắn, đoạt lấy thiên hạ từ tay cha hắn. Sau cùng, ông được biết đến như một thần thông giả mạnh nhất từ trước tới nay nhưng Thiếu Ma lại đẩy Lão Ma vào tuyệt cảnh. Dù trong nhân gian có nói rằng đó là con đoạt vị của cha, nhưng ở trong cảnh giới tu hành mà nói Thiếu Ma là một kỳ tài đã tôi thần thông giả mạnh nhất lịch sử xuống khỏi ngựa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận