"Khụ, khụ!"
Mà ngay lúc ánh mắt của mọi người đổ dồn vào viện chủ Động U Viện, ông ta cũng ho hai tiếng rồi ngẩng đầu lên nhìn Phương Thốn mà nói: "Phương nhị công tử, lão phu có một thỉnh cầu, lần này Động U Viện thực sự là không biết được pháp lực của công tử lại cao siêu đến như vậy, đề mà Động U Viện ta ra thì công tử cũng xem như là giải được rồi, cũng có thể nghiên cứu lại một chút, mà vấn đề của công tử thì có cho Động U Viện ta thêm thời gian thì chưa chắc đã giải ra được, hay là thế này đi, cứ xem như đây là một trận hòa, không thắng không thua, ý ngươi thế nào?"
Mọi người xung quanh nghe thấy thế liền có chút kích động.
Có vẻ là sau khi Lục Bình Sinh thất bại thì Quan Vân Sơn không có ai đứng ra nói đỡ cho hắn.
Thần Tử Vi ở Động U viện vẫn là còn có người thương.
Đã đến bước này rồi, viện chủ cầu xin tự mình cầu tinh xin cho mình một trận hòa không thắng không bại, cũng có thể thấy vị viện chủ này rất quan tâm hắn ta.
Đương nhiên, có rất nhiều người hiểu được những lời này của viện chủ.
Rõ ràng là Phương Thốn ra một đề khó, chỉ trong một thời gian ngắn thì Động U Viện không thể giải được, còn trên một phương diện nào đó mà nói thì Phương Thốn vẫn không hoàn toàn giải được đề của Động U Viện, hắn chỉ dùng mưu mẹo để làm cho Động U Viện khó xử mà thôi...
Nếu như vậy là phán hòa thì...
"Lão tiên sinh nói có lý!"
Khi Phương Thốn nghe thấy lời của ông ta thì nở nụ cười mà nói: "Cứ cho là hòa không phân thắng bại, đương nhiên..."
"... Không được!"
"Soạt!"
Vị Viện chủ Động U Viện nghe thấy vậy liền thay đổi sắc mặt.
Rất nhiều Luyện Khí Sĩ đứng xung quanh cũng vô thức mà thốt lên một tiếng ngạc nhiên, vẻ mặt tràn đầy sự hưng phấn.
Không ai ngờ rằng Phương Thốn lại không nể mặt viện chủ Động U Viện như vậy.
Đương nhiên rồi, không nể mặt cũng được, càng không nể mặt thì trận này lại vui hơn nữa.
"Lời của lão tiên sinh có vẻ có lý, nhưng thực ra lại là nói linh tinh!"
Mà lúc này Phương Thốn đã lạnh lùng nói: "Nói cái gì mà nhìn như là đã giải được những cũng có thể tiếp tục nghiên cứu thảo luận? Các đồng đạo ở đây đã nhìn thấy tất cả rồi, ngươi có gì không hài lòng thì chỉ cần nói ra là được, gì mà nghiên cứu với lại không nghiên cứu? Về phần vấn đề mà Phương nhị ta đưa ra thì cứ để đây đi, Động U Viện ngươi có thể giải được hay không thì cứ thử đi, mạnh miệng cái gì?"
"Ngươi..."
Vị viện chủ Động U Viện kia nghe thấy vậy thì vẻ mặt tràn đầy sự tức giận.
Mặc dù cũng có nhiều người đang đứng nhìn cảm thấy cách làm này của Phương Thốn có chút tuyệt tình...
Nhưng mà cách nhìn của họ không ảnh hưởng gì đến Phương Thốn cả.
Phương Thốn không phải là người thích giết chóc, nhưng làm người, làm việc thì đều có quy tắc của riêng mình.
Lúc trước đám đệ tử đắc ý của Động U Viện, Quan Vân Sơn, Sâm Thiên Viện, Luân Hồi Viện liên kết với nhau để khiêu chiến mình, thậm chí còn quy chụp cho mình là một tên nhẫn tâm, có thể thấy đám người đó có lòng hiểm ác, lúc đó mình muốn đánh cược mạng với họ cũng chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.
Nếu bây giờ thắng, thì cần gì phải nói với bọn họ cái gì mà ngươi nhường ta một bước, ta nhường ngươi một bước, tất cả đều vui vẻ?
Nếu như ai cũng như vậy thì không phải người người sẽ cảm thấy mình có thể cò kè mặc cả sao?
Vấn đề quan trọng nhất chính là...
Ngươi đã biểu hiện thái độ rõ ràng là muốn ta đồng ý cho hòa để kết thúc mọi việc, nhưng kết quả thì cứ luôn miệng gọi một tiếng công tử, gọi ai đó?
Con mẹ nó ai là công tử nhà ngươi chứ?
Nếu như ngươi gọi ta một tiếng Phương nhị công tử thì nói không chừng ta còn suy nghĩ một chút!
...
...
Cái gì cũng có cách của nó, và cái gì cũng có sự tức giận của nó.
Nhưng có thể thấy được là tình thế lúc này đã trở nên nghiêm trọng hơn, thậm chí có thể nghe được tiếng gió.
Gió rét thổi như dao cắt làm cho mọi người sởn cả tóc gáy.
"Ha ha, theo ta thấy ấy thì Động U Viện này thua thật rồi..."
Đột nhiên Lân Thần Vương ở một bên cười ha ha một tiếng mà nói: "Nói khó nghe như vậy, cho dù là Phương tiểu tiêu sư người ta dùng chút thủ đoạn nhưng cũng có thể nhìn thấy được vấn đề của các ngươi, vậy nên mới làm như thế, nhưng các ngươi lại không biết làm gì với miếng ngọc kia, so sánh hai việc này thì có thể phán được cao thấp rồi, nói một câu Động U Viện các ngươi đã thua triệt để cũng không oan chút nào..."
"Mà nếu đã thua, thì..."
Hắn ta nói xong những lời này liền vung tay ra.
Tay áo vung lên trên, đột nhiên có một bàn tay từ trên trời giáng xuống, chộp lấy Thần Vi Tử.
Thần Vi Tử kia kinh hãi, vô thức mà muốn chạy trốn, nhưng ở dưới tay của Lân Thần Vương thì hắn ta làm gì có bản lĩnh để chạy trốn. Hắn cứ như là gà mà bị tóm gọn, sau đó bị đưa lên Đoạn Đầu Đài, ngoan ngoãn mà đứng yên tại chỗ đó...
Vẻ mặt hắn tràn đầy hoảng sợ, cơ thể run lẩy bẩy, nhưng lại không thể nào động đậy được.
Chắc là lúc Lân Thần Vương bắt hắn đã chặn lại toàn bộ kinh mạch trong người hắn.
"Soạt..."
Tim mọi người đều giật nảy một cái.
Mà vị lão viện chủ Động U Viện kia bị lời của Phương Thốn chặn họng, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh sợ, lại thấy Lân Thần Vương đang đứng cười hả hê, đổ thêm dầu vào lửa, ông ta có giận thì cũng không dám nói gì, lập tức căng thẳng mà nhìn sang một vị lão giả khác, chính là viện chủ của Sâm Thiên Viện, hai người họ là bạn bè lâu năm, chỉ bằng một ánh mắt đã hiểu được ý của người kia.
Động U Viện thua thì đến lúc Sâm Thiên Viện phải ra tay rồi.
Nhất là Động U Viện cũng không muốn đệ tử thiên tài của mình lại mất mạng như thế này, như vậy thì quá thiệt rồi.
Vì vậy nên giờ chỉ đành phải để cho Sâm Thiên Viện giành lại phần thắng mà thôi.
Nếu đã cược mạng thì Sâm Thiên Viện phải thắng trận này.
Phương Thốn cũng sẽ phải lên Đoạn Đầu Đài.
Đến lúc đó mới có thể đàm phán được, dùng tính mạng của hắn để đổi tính mạng của đệ tử nhà mình... cùng với mạng của Lục Bình Sinh.
Ừm, nói như vậy thì Quan Vân Sơn lại được lời rồi.
"Không ngờ giờ trọng trách lại đặt lên vai của Sâm Thiên Viện ta..."
Mà vị viện chủ của Sâm Thiên Viện kia khẽ thở dài một hơi, khẽ phất nhẹ cây phất trần trong tay rồi nói: "Đi thôi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận