Cứ như thế, bầu không khí hiện trường lập tức thay đổi đột ngột, Tiểu Từ tông chủ thở dài một hơi không nói gì, hai vị trưởng lão Hàn Thạch và Thanh Tùng nhất thời cũng thay đổi vẻ mặt, luôn mồm đồng ý, không những lập tức ôm đồm việc xây dựng đại điện cho Phương Thốn vào người mình, trái lại còn ngươi một câu ta một câu đóng góp ý kiến, người này thì nói mình là người lành nghề trong việc xây đan thất, người khác thì nói nhà xí mình đào chính là tuyệt vời nhất, Phương Thốn cũng cười cười bắt chuyện mấy câu với bọn họ, vô cùng tiếp nhận kiến nghị của bọn họ, nhà xí thì phải đào ba cái, Phương nhị công tử một cái, nam một cái, nữ một cái.
Cứ như vậy, Phương Thốn thỏa mãn, Tiểu Từ tông chủ yên lòng, Thanh Tùng trưởng lão hưng phấn, đều đáp xuống hết đỉnh núi Ngọc Kính này, sau đó nghe theo Phương Thốn chỉ chỉ trỏ trỏ, chỗ này xây điện, chỗ đó sửa một cái tiên đài, chỗ này đặt một đan phường, chỗ nọ dựng một linh điền...
Mới nói được mấy câu, đã nghe thấy phía sau núi có tiếng cười cợt vang lên, chỉ thấy một đám đệ tử trẻ tuổi, đang ngồi giữa núi nướng thỏ rừng, vừa quay lại chạm mặt nhau, ai nấy đều ngơ ngác, Thanh Tùng trưởng lão là người đầu tiên lộ ra vẻ mặt khó chịu, quát lên:
-Không thấy Phương trưởng lão đang đến sao, còn không qua đây hành lễ? Còn nữa, sau này núi Ngọc Kính chính là nhà của Phương trưởng lão, không thể vào đây càn quấy nữa!
Đám đệ tử ỉu xìu kéo nhau qua đây thi lễ một cái, lúc này mới thả bọn họ đi về.
Loáng thoáng còn nghe thấy tiếng người khinh thường nói:
-Cái thứ gì thế trời...
-Ha ha, dường như đệ tử của Thủ Sơn Tông, trái lại đều có mấy phần ngạo khí...
Phương Thốn vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát, cũng không nói nhiều, nhiều nhất chỉ là lúc chúng đệ tử qua đây làm lễ chào mình thì nhẹ nhàng gật đầu mà thôi. Nhưng mà hắn vẫn đứng ở bên cạnh, tất nhiên thấy rõ những đệ tử này rất kiêu căng, lầm bà lầm bầm, nháo nhào ồn ào, dường như đối với trưởng lão thậm chí là cả tông chủ ở bên cạnh mình đây cũng không hề e ngại. Bị bọn họ đuổi đi lại còn có chút bất đắc dĩ.
-Chuyện này...
Tiểu Từ tông chủ nghe xong, sắc mặt hơi lúng túng, nhìn một đám đệ tử rời đi thì nhẹ nhàng thờ dài, cười khổ với Phương Thốn:
-Dù sao Phương trưởng lão đã đến rồi, sớm muộn gì cũng sẽ biết nên không cần phải lừa gạt Phương trưởng lão nữa. Tình hình của Thủ Sơn Tông ta, sợ là Phương trưởng lão đã sớm biết. Thân là tông môn, có bao nhiêu Bảo Thân truyền thừa, tu pháp của chính mình. Đám đệ tử trong tông môn có thể tu Bảo Thân, có thể học hỏi thần thông, có thể đến tông môn chỉ dẫn, xây công lập đức, vào triều đình làm quan, hoặc là vào thần cung cầu đạo...
-Nhưng Thủ Sơn Tông của ta, Bảo Thân Pháp này...
Nghe thấy Tiểu Từ tông chủ nói như thế, Phương Thốn nhẹ nhàng gật đầu nhìn hắn ta, nói:
-Việc Thủ Sơn Tông bị mất Bảo Thân Pháp là sự thật?
-Là sự thật, hơn nữa còn bị mất đã nhiều năm rồi..."
Một lát sau Tiểu Từ tông chủ mới nhẹ nhàng gật đầu, nói:
-Trước đây Thủ Sơn Tông ta đã từng gặp nạn lớn, cha ta và những trưởng lão bổn tông thế hệ trước của Thủ Sơn Tông đều bị mất mạng trong trận nạn lớn này, chỉ còn một vị trưởng lão sống sót, mà cũng bị thương nặng, bây giờ chỉ ở phía sau núi, điên điên khùng khùng... Ài, kể từ lúc đó, Thủ Sơn Tông đã không còn Bảo Thân Pháp nữa, ngay cả chính ta, thật ra cũng chỉ tu luyện Ngọc Thân của Ẩn Tông, thứ có thể tu luyện, cũng chỉ là ngũ khí luyện thân pháp mà thôi...
Phương Thốn nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu, rất nhiều chuyện đã từ sớm hắn cũng không phải lần đầu biết được.
Thủ Sơn Tông bị mất Bảo Thân Pháp chính là mất đi một đại căn cơ. Tuy rằng trong tông môn của bọn họ không thiếu pháp môn thần thông nhưng cũng không có cái nào giống với Bảo Thân Pháp, những pháp môn thần thông này cũng phần lớn không thể nào lĩnh hội được, ở một trình độ nào đó, đệ tử Thủ Sơn Tông vào sơn thật sự là để lãng phí thời gian cho vui, dù sao tu luyện Ngũ khí luyện thân pháp, vậy chỗ nào mà chẳng thể tu, cần gì phải vào tông môn?
-Thật ra những đệ tử này cũng không dễ dàng...
Thanh Tùng trưởng lão nghe thấy thế cũng cười khổ nói:
-Đi tới Thủ Sơn Tông như bây giờ, thật ra chỉ là sống cho qua ngày mà thôi, cao không được, thấp cũng không, kẻ trên cao thì đi tới những tông môn khác, kẻ dưới thấp, lại không thể vào được ngưỡng cửa này của chúng ta. Mà bây giờ đi vào rồi thì không dám nói, thật ra hơn phân nửa là để giết thời gian, tránh thoát nỗi khổ gác đêm mà thôi, bây giờ ở lại trong tông môn, trái lại cũng là từng người lén lút chạy vạy, chỉ mong có một ngày trong triều đường còn chỗ trống, có thể đi vào lấy một chức quan của Đại Hạ...
-Mà chúng ta, dù sao cũng không chỉ điểm cho bọn họ được bao nhiêu, không thể làm gì khác hơn là tùy vào bọn họ thôi!
-...
-...
Những câu nói này không cần nhiều lời, Phương Thốn cũng đã nhìn ra rồi.
Thủ Sơn Tông như bây giờ chỉ như là một tông môn dùng tiền bán danh ngạch, chỉ cần đi vào Thủ Sơn Tông thì trên danh nghĩa đã xem như một đệ tử Quận Tông, tất nhiên không cần đến Thủ Dạ Cung liều mạng, cũng có đủ thời gian, chuẩn bị khắp nơi, tìm kiếm chức quan, tất nhiên, cũng chính vì vậy, mua vào Thủ Sơn Tông này. Thật ra đến cả trong lòng chính mình cũng không hề vừa mắt với Thủ Sơn Tông, không chừng còn nghĩ là trưởng lão và tông chủ trong tông này đều sống nhờ vào tiền tài của mình, vì thế bất kể là ngoài mặt hay trong lòng cũng không hề tôn trọng!
-Đơn giản mà nói, chính là một đám công tử bột mượn quyền thế mua học lực?
Phương Thốn lặng lẽ cười thầm trong lòng, những tên công tử bột không thể so sánh với mình, dù sao mình cũng mua cả tông môn...
Thoáng nói chút chuyện phiếm, sau đó không thèm để ý tới nữa, vẫn tiếp tục nói chuyện xây dựng cung điện.
Xoay chuyển một vòng, Phương Thốn cũng đã nói ra hết tất cả những yêu cầu của mình, mà Thanh Tùng trưởng lão thì chăm chú ghi nhớ lại từng chi tiết nhỏ. Trong lúc đó, Phương Thốn cũng đã kêu hai người tiểu hồ ly và Vũ Thanh Ly đi quét dọn điện cũ một chút, tạm thời ở lại. Lần này rất phiền phức, nghe nói buổi tối hôm đó tiểu hồ ly bị Vũ Thanh Ly kéo đi quét dọn ròng rã cả một buổi tối, mệt đến mức nằm nhoài trên bậc thềm thè lưỡi cả nửa ngày...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận