Đám mây lửa đó giống như trực tiếp tách ra từ trong mây đen, từng tầng từng tầng chảy xuống phía dưới sau đó hóa thành từng bậc từng bậc cầu thang. Mà theo các bậc thang này, một người phụ nữ có vóc dáng cao gầy mặc một chiếc áo choàng đỏ thẫm, dung mạo tuyệt mỹ chậm rãi bước từng bước đi xuống. Lúc nhìn thấy nàng, đầu tiên ánh mắt đám người có chút mơ hồ, sau đó trong lòng thất kinh, lại một lần nữa cúi người bái lạy...
"Bái kiến... Hoàng Thần Vương...!"
Trước đó chỉ có một vị Tước Thần Vương thì cũng không sao, ai mà ngờ được lại có một vị Thần Vương nữa đến đây?
Điều càng khiến cho ánh mắt một số người thêm sắc bén là vị Hoàng Thần Vương kia khí độ ung dung, thần sắc cao quý nhưng lúc nàng từ trên cao bước xuống, bước chân đi lại rất chậm. Mà lúc đi được nửa đường, rõ ràng cơ thể nàng đã loạng choạng một chút, sau đó lại cố gắng tự đứng vững, chậm rãi bước tiếp xuống...
Trên đôi chân trắng lóa như tuyết của nàng, không biết từ khi nào đã xuất hiện một vết máu đỏ sẫm, từ từ nhỏ máu xuống bậc thang của mây lửa.
"Hoàng Thần Vương bị thương sao?"
"Với tu vi của nàng thế mà máu này vẫn cứ chảy mãi, nàng không áp chế được..."
"Vết thương này nghiêm trọng vậy sao?"
"..."
"Đã thế này rồi còn gấp gáp như vậy, Hoàng Thần Vương thật là..."
Không đợi trái tim mọi người được bình tĩnh lại, bọn họ đã lại nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên.
Sau đó, trong tầm mắt của mọi người lại nhìn thấy một người đàn ông mặc một chiếc áo dài màu xanh đang nói vang vọng giữa không trung. Người này nhìn rất không đáng chú ý, dù xuất hiện trong đám đông cũng không khiến cho người ta cảm thấy có điều gì không đúng. Mãi cho tới khi hắn ta nói chuyện mới có người đánh giá tỉ mỉ, sau đó càng nhìn càng thấy kinh hãi, theo bản năng xung quanh đều lùi lại ra phía sau, lập tức đã bao quanh hắn ta thành một vòng tròn lớn.
Những cái khác không cần phải nói, chỉ nói tới ngọc quan kỳ lân trên đỉnh đầu hắn ta đã chứng minh thân phận của người này rồi.
Lúc này, thế mà Thần Vương cung xuất hiện ở đây.
Hơn nữa dường như trông có vẻ hắn ta đã đến từ rất sớm, chỉ là không lên tiếng nên cũng không bị ai phát hiện ra mà thôi.
"Hay lắm..."
"Đây là... Tam đại thần vương đều tới rồi?"
"..."
"Ba vị thần vương đã tề tựu ở đây, Lão Kinh Viện cảm thấy rất vinh hạnh..."
Cùng lúc đó, theo sự xuất hiện của ba vị Thần Vương, một giọng nói già nua bỗng vang lên.
Sau đó, lại có một ông lão râu tóc bạc trắng mặc áo choàng màu trắng được một đứa trẻ áo xanh dìu đỡ, chậm rãi đi ra khỏi Lão Kinh viện. Mà khi mọi người nhìn thấy người này xuất hiện, xung quanh đều hoảng hốt không nói nên lời. Ngay cả ba vị Thần Vương ở trên không trung đang chuẩn bị cãi nhau mấy câu cũng hơi giật mình, sau đó đều ôm quyền hướng về phía ông lão này, không cần biết có thành ý hay không, ít nhất mọi người đều hành lễ...
Không biết là do ba vị thần vương giá lâm quá quan trọng hay là đúng lúc tới đây.
Vị lão viện chủ này đã bế quan mấy năm nay ở Lão Kinh viện, vậy mà lúc này cũng xuất quan ra ngoài.
Chúng tu thấy cảnh tượng này, bỗng nhiên trong lòng mọi người đều sinh ra một dự cảm không lành.
Thân hình Phương Thốn rất nhanh đã xuất hiện trước cửa Lão Kinh viện.
Có thể thấy rằng, bây giờ hắn cũng vội vàng chạy tới đây, bởi vì xưa nay hễ có người trông thấy hắn thì cũng đều là bộ dáng chỉn chu thập toàn thập mỹ, chính là trên áo choàng Phương nhị công tử đến một nếp nhăn cũng không có, mái tóc màu bạc được chải gọn gàng. Vậy mà lần này, hắn lại có thể phối một đôi giày màu đen phía dưới áo khoác trắng, mà mái tóc màu bạc còn buông xõa, để tung bay theo gió.
Đây là hắn đến đầu cũng chưa kịp chải đã xuất hiện trước mặt mọi người.
"Chẳng lẽ đây là bởi vì nghe nói chư vị Thần Vương bỗng nhiên giá lâm, cho nên xuất hiện trong bộ dạng bận cuống cả lên sao?"
Có không ít người nghĩ thầm, mà suy đoán này cũng không thể xem là sai được.
Phương Thốn đến trước Lão Kinh viện rồi dừng bước, sau đó giữa không trung, Nam Hoàng Thần Vương đang ngồi vắt vẻo trên một đám mây lửa. Lại thấy Nam Hoàng Thần Vương tay áo nhẹ phẩy, lau sạch máu trên chân của mình, nhưng dường như máu đó lau cũng không được, vẫn từ từ chảy xuống, vì vậy nàng liền thay đổi tư thế ngồi, vạt áo đỏ rủ xuống.
Nàng che hai chân lại, như thể không muốn bị người khác nhìn thấy máu dính trên chân.
Phương Thốn cau mày.
Hôm nay hắn vẫn chưa chuẩn bị thỏa đáng, ra ngoài đầu cũng không chải, tất nhiên là bởi vì nghe nói Hoàng Thần Vương đến.
Lại thêm vì nghe nói Hoàng Thần Vương bị thương.
Dù sao, dựa vào thói quen của hắn, tuy rằng hắn thân ở trong Lão Kinh Viện, nhưng bên ngoài lại tất nhiên sẽ có vài người giúp hắn thám thính tin tức.
Mà quả thực trông thấy dáng vẻ bị thương của Nam Hoàng Thần Vương, trong lòng đương nhiên không khỏi hơi trầm xuống.
Ánh mắt nhìn thẳng sang Hoàng Thần Vương có hơi nghi ngờ.
Hắn không biết khắp Đại Hạ này có mấy người có thể đả thương Hoàng Thần Vương, nhất là nhìn hôm nay các nàng lần lượt xuất hiện, Hoàng Thần Vương vẫn ở cùng chỗ với đám người Tước Thần Vương, Lân Thần Vương. Như vậy thử hỏi trên thế gian này có bao nhiêu người có thể ra tay đả thương Nam Hoàng Thần Vương lúc đủ ba người họ ở cạnh nhau? Thậm chí còn làm bị thương mà đến tu vi của nàng cũng không khống chế nổi thương tích?
Hay là, Hoàng Thần Vương chính là bị hai vị Thần Vương này làm bị thương?
Nhưng nếu như thế, với tính cách của Hoàng Thần Vương, sao lại có thể bình an vô sự với bọn họ được?
Còn nữa, nếu như xuất hiện người có thể gây tổn thương cho Hoàng Thần Vương, vậy nhất định là có chuyện lớn xảy ra.
Ba người bọn họ sao lại còn có nhã hứng chạy tới nơi này xem trận chiến chứ?
...
...
"Ha ha, vị Phương gia này, đúng là có chút lo lắng đối với Hoàng Thần Vương?"
Thấy Phương Thốn xuất hiện, những người khác đều chỉ nghĩ có phải hôm nay trận đánh này ngay lập tức sắp hạ màn không. Lại nghe được vị Lân Thần Vương kia cười, cũng không biết là tán thưởng hay là mỉa mai, vừa cười khẽ vừa nói một câu với người đang ở giữa không trung.
Mọi người xung quanh lập tức bị lời nói của nàng tác động, liền vô thức nhìn sang.
Giữa không trung, Nam Hoàng Thần Vương sắc mặt vô cảm, nhưng liếc nhìn Phương Thốn liền cụp mi mắt xuống.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận