-Ha ha, miễn đi miễn đi...
Mà ở bên trên đài, Cát trưởng lão của Cửu Tiên Tông thấy rõ các đệ tử của thư viện Bạch Sương tinh thần phấn chấn, khá có khí phách, cũng cười cười phất phất tay, nói với viện chủ thư viện Công Dương Yển Thanh ngồi ở hàng đầu tiên cánh trái:
-Tu vi của các học sinh cũng không tệ, có thể thấy thư viện Bạch Sương dùng tâm để giảng dạy!
-Cảm tạ trưởng lão tán dương!
Viện chủ Công Dương Yển Thanh mỉm cười gật đầu, cười nói:
-Đây cũng không phải công lao của mỗi mình thư viện, Bạch tiên sinh thành chủ Thành Liễu Hồ cũng che chở một phương, dân chúng an cư, áo cơm không lo, yêu ma ở ẩn, các học sinh mới có thể yên tâm tu hành, không bị tục sự thế gian quấy nhiễu...
Thành chủ vội vàng cười hành lễ:
-Dạy dỗ đệ tử chính là công lao của thư viện, Hóa Lý cũng không dám nhận...
Cát trưởng lão của Cửu Tiên Tông ngồi ở chính giữa nghe thấy thế thì bật cười thật lớn:
-Các ngươi đấy, cũng không cần quá khiêm nhường như vậy, ta ẩn tu trong tông môn cũng đã nghe nói khoảng thời gian này thành Liễu Hồ của các ngươi xua đuổi yêu tà, xóa nạn trộm cướp, việc làm chính nghĩa tới tấp không ngừng, thật sự rất đáng ngưỡng mộ ngợi khen!
-Chư vị không nghe thấy câu chuyện vận mệnh đất nước mà Phạm lão tiên sinh từng nói lúc giảng giải Thư kinh sao?
-Vạn dân an cư, không lo cơm áo, được chỉ bảo, hiểu lý lẽ, thì sẽ làm tinh thần thần ý ngày một lớn mạnh hơn, tẩm bổ long mạch, long mạch lớn mạnh, con dân Đại Hạ của ta sẽ khỏe mạnh về thể lực và tinh thần, Tiên Thiên chi khí ngày càng dồi dào, thiên tài bồi dưỡng ra được cũng càng ngày càng nhiều, mà thiên tài luyện khí của một thế hệ này sẽ tiếp tục bảo vệ dân chúng của Đại Hạ ta, bảo đảm cơm no áo ấm...
-Đơn giản mà nói, dân chúng càng yên ổn, nền móng của đất nước ngày càng dày, Đại Hạ hưng thịnh, dân chúng bình yên...
-Đạo này, chính là đạo lý của vận mệnh đất nước, huống chi Đại Hạ của chúng ta ở trên vùng đất hoang dã đặt nền móng cho đất nước!
Chúng tu ở xung quanh nghe thấy lời này thì nhất lời thi nhau lộ ra vẻ mặt xúc động, đều hành lễ nói:
-Thụ giáo!
Từ công văn ở sau lưng thành thủ nghe thấy lời này, trong lòng khẽ thở vào nhẹ nhõm: "Cửa này qua rồi!"
Gần đây thành Liễu Hồ diệt trừ rất nhiều yêu tà, giết rất nhiều kẻ cướp, nhưng mấy chuyện ồn ào cũng nhiều như núi, cả tháng nay thành thủ và viện chủ cứ thấp thỏm trong lòng, nhưng tốt xấu gì cũng không uổng công vất vả bôn ba, rốt cuộc cũng mượn được cơ hội trưởng lão Cửu Tiên Tông đến thành Liễu Hồ chọn lựa đệ tử, mở được điểm mấu chốt, mấy lời này của Cát trưởng lão thật ra chính là cho bọn họ một viên thuốc định tâm.
Đương nhiên, sở dĩ thuận lợi như vậy cũng là bởi vì thành thủ và viện chủ lần này thổ lộ tâm tình nói rõ ngọn ngành, hợp tác độ kiếp.
...
...
-Nhìn dáng vẻ những đại nhân vật của các Quận Tông này tâm tình rất tốt, có lẽ có thể thu nhận thêm mấy người đệ tử...
Mà ở bên dưới, chúng đệ tử nhìn lên các vị trưởng lão, viện chủ, thành thủ và những người khác chuyện trò vui vẻ, trong lòng cũng khá là kích động.
Có người thấp giọng cười lạnh nói:
-Thu nhiều thêm mấy người thì có thể làm gì chứ, tiêu chuẩn đã sớm đặt ra rồi, ngươi được nhận sao?
Đệ tử bên cạnh nói:
-Cũng không thể nói như vậy, đặt ra thì đúng là đặt ra rồi, không chừng cũng có thêm mấy người thôi, huống chi vốn dĩ có rất nhiều đệ tử, ngày hôm qua vừa mới đi tiếp kiến các vị trưởng lão, rốt cuộc kết quả như thế nào, còn chưa biết đâu...
Đang nói mấy câu thì nghe thấy phía trước tiên đài, các trưởng lão nói cười một phen sau đó đã quay về đề tài chính.
Vị trưởng lão Cửu Tiên Tông kia cười nói:
-Cũng đến lúc gọi mấy đệ tử chúng ta chọn trúng ra đây để biểu diễn rồi!
Đám đệ tử rùng mình trong lòng, kết quả cuối cùng, rốt cuộc cũng xuất hiện rồi.
Chọn lựa đã quyết định, đương nhiên nên gọi ra để cho người khác xem thử xem Quận Tông của mình đã chọn được ai rồi, vì thế lúc này, những đệ tử bị gọi lên đài, trên cơ bản đều dùng thân phận đệ tử Quận Tông trong lần tuyển chọn đầu tiên này xuất hiện trước mặt mọi người, đây là một loại vinh dự, cũng là một loại biểu thị công khai, càng được xem như một câu tổng kết và dấu chấm tròn đối với việc Quận Tông tuyển chọn đệ tử ba năm một lần, các học sinh thư viện chờ đợi chính là khoảnh khắc này.
Đã sớm biết mình được tuyển chọn rồi, tất nhiên hy vọng đến khoảnh khắc được mọi người ngước mặt lên nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, mà hôm qua đã bỏ ra công sức, cũng chỉ đợi ngày hôm nay xem thử bản thân có được chọn hay không, đồng thời cũng chờ mong một kết quả, còn về lúc mới đầu không được tuyển chọn, hôm qua càng không hề đi lại thăm hỏi, cũng có chút chờ mong giống như thế, trái lại muốn đi nhìn thử, người được chọn trúng sẽ là ai đây...
-Mạnh Tri Tuyết, Nhậm Tâm Việt, Lý Đan Chu,... Hướng Vãn!
Cát trưởng lão của Cửu Tiên Tông có thân phận cao trong các trưởng lão, tất nhiên là từ ông ta mở miệng trước, nhẹ nhàng gọi mấy cái tên, nhưng lại chính là Mạnh Tri Tuyết mà mọi người đã sớm biết từ trước, cùng với Mặc Nhậm Tâm, một đệ tử khác có pháp thuật tu hành vô cùng tốt, ngoài ra còn có hai vị đệ tử, một là đệ tử họ Lý mặc dù tu vi không cao, nhưng tu tập về Thảo đan lại vô cùng kinh người, còn có một đệ tử bình thường không bộc lộ tài năng, nhưng trong nhà có một vị thúc họ hàng đảm nhiệm một vị trí vô cùng quan trọng trong quận thủ phủ quận Thanh Giang. Tổng cộng bốn người, mỗi một vị đều có điểm phi phàm.
Bốn vị đệ tử lên đài, lập tức hành lễ với Cát trưởng lão, viện chủ và thành thủ, lại quay xuống hành lễ với những đồng môn khác ở bên dưới.
Nhất thời đám đệ tử bên dưới hoan hô rung trời, tiếng khen sục sôi.
Chỉ là, bên trong tiếng hoan hô, chẳng mấy chốc đã có người phát hiện ra vấn đề ở chỗ:
-Quả nhiên không có Phương nhị công tử...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận