Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 756: Một chiêu này tên là

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Mà trên tiên đài, trong lúc một bên nghiến răng nghiến lợi, một bên nhàn nhã, các vị Thần Vương cũng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhìn cảnh tượng này. Lúc này, sắc mặt Hoàng Thần Vương lộ vẻ hơi sa sầm, dường như tâm tư không ở đây mà như đang suy nghĩ cái gì đó. Lân Thần Vương nhìn thấy thì hứng thú dạt dào, không hề nóng vội, còn Tước Thần Vương thì nhanh như chớp đảo tròng mắt vài vòng, trên mặt hiện lên nét cười.
"Ta nghe người ta nói, lần này mấy tên tiểu hài tử này muốn lấy mạng ra đánh cược đúng không?"
Nghe nàng nói, xung quanh không có ai dám không để ý, nhưng lúc ấy cũng không có người nào dám tiếp lời.
Còn dường như Tước Thần Vương cũng không cần người khác tiếp lời, nàng tự nói rất vui vẻ, nói xong, liền cười "ha ha ha", lắc đầu nói: "Quả nhiên là người trẻ sung sức, vì một chút việc nhỏ mà đến đầu của mình cũng dâng lên rồi..."
"Dù sao mạng người cũng là chuyện quan trọng, cho nên chúng ta..."
Con ngươi nàng ta đảo một vòng, tinh tế cười nói: "Được ủng hộ mới được nha..."
Nói xong hai tay nàng xoa vào nhau, có vẻ hơi hưng phấn, cười nói: "Nào nào nào, đầu người này ai tới lấy đây?"
Hoàng Thần Vương lúc này vẫn lười để ý đến nàng ta.
Còn bên kia, Lân Thần Vương như thể đang xem hài kịch, bỗng nhiên thấp giọng cười nói: "Ta đúng là có một đồ chơi nhỏ, trước kia dùng thì không sao cả, bây giờ lấy ra dùng cũng vẫn khá ổn, coi như là tăng chút thú vị cho bọn họ?"
Vừa nói, tay áo vừa nhẹ nhàng vung lên.
Đột nhiên, không trung ầm ầm rung động, rồi sau đó, một lưỡi dao cực lớn mà sắc bén bằng đồng thau từ trên trời giáng xuống.
Thanh Lân đoạn đầu đài!
"Ôi, nói kiểu gì vậy chứ..."
Vừa nhìn thấy đoạn đầu đài tràn ngập khí hung thần sắc bén, hạ xuống giữa sân, chỉ trong chốc lát tất cả âm thanh xung quanh đều đã biến mất, giống như đã bị lưỡi đao to lớn khủng bố trên đoạn đầu đài kia chặt đứt. Thậm chí, còn có vài người ngay cả nhìn cũng không dám nhìn về phía đoạn đầu đài, dường như có cảm giác khoảnh khắc tiếp theo bản thân mình sẽ nằm dưới lưỡi đao ấy, bị một nhát chém đầu lìa khỏi cổ.
Lại càng có vài người trong lòng thấy chột dạ, im lặng nhìn lên trên tiên đài.
E rằng hai người này thật sự xui xẻo.
Ngay từ ban đầu nói muốn đánh cược mạng sống của mình, chỉ là vì bọn họ có sự dũng cảm của người trẻ tuổi nên lấy bản thân ra làm tiền cược.
Nhưng mà bọn họ nói ra như thế, cũng chỉ là nói cho có mà thôi. Trên thực tế, cho dù cuối cùng thật sự phân định được thắng thua mà không chết người, dân chúng ở Triều Ca này cũng sẽ không cảm thấy có gì cả. Cùng lắm thì cũng chỉ là lúc trà dư tửu hậu nơi góc phố lấy chuyện đó ra làm trò cười kể cho nhau nghe mà thôi.
Nhưng mà ai ngờ được, vậy mà Thần Vương này cũng theo bọn họ vào góp vui?
Không nói tới Tước Thần Vương luôn đặc biệt nhắc đến, Lân Thần Vương càng là đến đoạn đầu đài cũng đã tế ra.
Vậy sau khi phân định thắng thua, nếu như không có ai nằm lên trên đó, đến cuối cùng người xấu hổ sẽ là ai đây?
Thần vương chắc chắn không thể nào mất mặt được, vì vậy điều này có nghĩa là nhất định sẽ có người nằm lên đó?
...
...
Trên tiên đài, Lục Bình Sinh quay đầu liếc mắt nhìn về phía Thanh Lân đoạn đầu đài, cũng đã di chuyển yết hầu nhưng không một ai nhìn thấy.
Hắn ta không ngờ còn có cảnh tượng này.
Thất Hoàng tử tự mình tới quan sát trận chiến đã khiến cho hắn hơi căng thẳng, mà ba bị Thần Vương cũng đến lại càng khiến cho hắn trông có vẻ như rất bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã nóng như lửa đốt. Đến bây giờ, hai đại Thần Vương người xướng kẻ họa, vậy mà đã trực tiếp mời đoạn đầu đài ra ngoài, lập tức cũng khiến cho cuộc chiến của bọn họ hoàn toàn thay đổi. Kết cục kẻ sống người chết e rằng đã không ai có thể thay đổi được nữa...
Lúc này hắn đã không dám quay đầu lại nhìn Quan Vân Sơn.
Theo lý mà nói, tới thời khắc nguy hiểm như thế này nên do các bậc bề trên ra mặt làm dịu cục diện.
Nhưng mà, hắn không cần nhìn cũng biết, trưởng bối nhà mình chắc chắn không dám trêu chọc vào Thần Vương ...
Nhất là khi vốn dĩ trưởng bối trong nhà hắn đã không thích hắn.
Loại cảm giác giống như sợi tơ đã căng đến cực hạn, ngược lại khiến cho hắn sinh ra một sự dũng mãnh từ trong tuyệt vọng. Hắn nghiến chặt răng, kiếm trên đầu gối từ từ tuốt ra khỏi vỏ một nửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Thốn nói: "Phương nhị công tử, đừng trì hoãn thêm nữa."
Hắn muốn giữ một loại tư thái mạnh mẽ.
Mà vào lúc này tóc tai Phương Thốn còn chưa chải xong, chỉ từ từ thưởng thức chén trà.
Sau đó, hắn cũng không buồn ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Được!"
Trong lòng Lục Bình Sinh chấn động, đứng phắt dậy nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Hắn ta còn tưởng rằng sau khi Phương Thốn nói một tiếng "được" ấy sẽ lập tức rút kiếm. Dù sao lúc trước hắn đã tìm hiểu về kinh nghiệm khi Phương Thốn khi ra tay, biết được lúc kẻ này ở Nguyên thành đã từng làm chuyện giống như vậy rồi. Trông Phương Thốn có vẻ như nhẹ nhàng thong thả nhưng lại bắt lấy thời gian thư giãn của của đối phương, lấy hết sức tấn công một lần, vì vậy hắn lập tức làm tốt công tác chuẩn bị dốc toàn lực phản kích. Thậm chí ngay cả tóc đằng sau gáy cũng đã dựng ngược lên...
Nhưng mà Phương Thốn lại không làm gì, thậm chí câu nói kia cũng không giống như lời do hắn nói ra.
...
...
Mà ngay mới vừa rồi, ba vị Thần Vương xuất hiện, viện chủ Lão Kinh Viện xuất quan, Tước Thần Vương vui sướng khi người khác gặp tai họa, Thanh Lân Thần Vương lấy ra đoạn đầu đài, trong lòng Phương Thốn không có lấy nửa phần gợn sóng, cũng không đặt trận tranh đấu này vào trong mắt, hắn chỉ yên lặng cân nhắc xem có khả năng phản ứng không. May sao cũng chính vào lúc này đây, giọng nói rất nhỏ nhẹ của Hoàng Thần Vương bỗng vang lên bên tai hắn, trầm thấp giải thích vài câu.
"Không cần phải quan tâm những người này, cũng không cần lo lắng cho ta."
"Thật sự có một số việc đã xảy ra nhưng mà không đến mức ta không ứng phó được."
"Bây giờ điều ngươi cần làm chính là ứng phó với trận chiến này cho thật tốt. Năm đó khi huynh trưởng của ngươi mới vào Triều Ca cũng không được ai xem trọng, tất cả mọi người đều khinh thường hắn. Nhưng hắn dựa vào bản lĩnh của chính mình, chỉ với thời gian một năm đã có thể vang danh ở Triều Ca. Những kẻ đó đều không thể làm gì hắn, muốn xem trò cười của hắn nhưng lại không thể nào xem được. Lẽ nào bây giờ ngươi vào Triều Ca, lại để cho những kẻ đó được thỏa mãn tâm nguyện hay sao?"
"Lão Nhị. . ."
"Để cho bọn họ được mở mang kiến thức xem bản lĩnh của huynh đệ nhà họ Phương đi."
"..."

Bình Luận

0 Thảo luận