Phương Thốn nghĩ thầm trong lòng: "Ta lại cứ để ngươi khen đấy!"
Nói rồi cười lớn mà đứng thẳng dậy, nói với vị trưởng lão của Luyện Thần Sơn: "Tiền bối không cần phải lòng vòng nữa, năm đó khi huynh trưởng ta đến Triều Ca cùng là vì tu luyện tu vi, cũng từng luận bàn với các đệ tử đồng đạo. Còn Phương Thốn ngày hôm nay tuy không bằng được với huynh trưởng nhưng cũng nguyện ý đến góp vui, tiền bối không đến mời thì Phương Thốn cũng muốn được mở rộng tầm mắt tìm hiểu xem độ lửa "Linh Kinh" của Luyện Thần Sơn là như thế nào!"
"Cái gì?"
Nghe tháy vậy mọi người đều trở nên mơ hồ.
Đây gọi là gì nhỉ?
Ngươi vừa mới chuẩn bị xong cung tên, chuẩn bị đi săn thì con mồi lại chủ động tự dâng đến cửa tìm ngươi đơn đấu sao?
Lúc này Phương Thốn nhìn ánh mắt kì lạ của mấy toạ sư Lão Kinh Viện, rồi lại nhìn vẻ mặt vui vẻ của Tam Sơn Tam Viện, trong lòng hắn cũng dần dâng lên một chút khí phách lạ kỳ. Tất nhiên hắn là biết Tam Sơn Tam Viện này e rằng là do Thất Hoàng Tử xúi giục đến đây.
Nói không chừng không chỉ đã cho Tam Sơn Tam Viện "Vô Tương Bí Điển" mà còn có rất nhiều chỗ tốt khác mà họ không thể từ chối được.
Mục đích chính là muốn đấu với mình một trận, đánh cược với mình một trận!
Dù cho bản thân lúc này có không đồng ý thì họ cũng sẽ còn các thủ đoạn khác để ép mình vào cuộc thôi.
Càng kéo dài thì thủ đoạn của họ sẽ càng ác liệt, mặt mũi cũng khó giữ.
Nếu đã vậy thì bản thân sao không dứt khoát chấp nhận luôn vấn đề này luôn?
Còn một nguyên nhân khác làm hắn không muốn nói nhiều mà chấp nhận là:
Lão Kinh Viện tuy đã mất gần bốn tháng mà vẫn chưa phá giải được sự kì bí của đám mây trên đỉnh đầu này, nhưng mà rất nhiều lí lẽ của vạn vật trong trời đất này mà họ đã suy luận ra làm cho hắn thu hoạch được rất nhiều lợi ích. Có thể nói trong bốn tháng này lĩnh hội của bản thân về "Đại Đạo Kinh" đã tiến bộ vượt bậc, thu hoạch rất lớn, ngoài tác dụng của Công Đức Phổ còn có liên quan đến họ.
Bây giờ, Phương Thốn cũng rất khó đánh giá được sự lĩnh ngộ của bản thân đối với "Đại Đạo Kinh" đã đến cảnh giới nào rồi?
Nhưng có thể chắc chắn là rất cao!
Hắn thậm chí còn cảm thấy lĩnh ngộ "Đại Đạo Kinh" đã đến bình cảnh, chỉ cần bước thêm một bước nhỏ nữa là đến một cảnh giới mới!
Khi đối diện với bình cảnh này lại chỉ dựa vào Lão Kinh Viện nên có chút mệt mỏi.
Vậy thì ngọn núi này đã vượt qua được rồi thì kinh nghĩa của Tam Sơn Tam Viện đối với mình mà nói cũng rất quan trọng.
Nói đơn giản thì bản thân hắn càng muốn đấu trận này hơn cả Tam Sơn Tam Viện!
"Trước đây huynh trưởng đã bộc lộ tài năng ở Triều Ca bằng một trận biện cơ luận đạo với Tam Sơn Tam Viện, sau đó danh tiếng tiên sư của huynh ấy đã đè bẹp Tam Sơn Tam Viện, crất nhiều cao nhân của Tam Sơn Tam Viện không lấy được danh tiên sư mà chỉ có huynh ấy lấy được. Có thể vì nguyên nhân này mà Tam Sơn Tam Viện mới muốn rửa nỗi nhục này nên đồng ý với Thất Hoàng Tử tìm đến mình để lấy lại mặt mũi."
"Còn ta lại muốn nhân cơ hội này nghiền nát họ một lần nữa!"
"Ha ha, nói có chút phách lối..."
"Nhưng nếu như thật sự làm được như vậy thì cũng rất đã..."
Phương Thốn đã đồng ý lời mời đến Luyện Thần Sơn, ngay từ đầu cũng không có kinh động tới nhiều người.
Thậm chí đến cả việc người của Tam Sơn Tam viện đến Lão Kinh Viện thăm hỏi Phương Thốn cũng không chi quá nhiều người biết. Vì vậy, sau khi bọn họ rời đi chỉ còn lại mấy vị tọa sư của Lão Kinh Viện, sau đó tìm được Phương Thốn, mọi người đều cùng thưởng trà, ngồi cả một hồi lâu, có thể nhìn ra những vị tọa sư này đều có lời muốn nói nhưng lại không biết biểu đạt như thế nào cho rõ ràng, vì vậy ngồi ngồi lâu như vậy rồi, thần sắc cũng có chút ngại ngùng.
Có lẽ, vào lúc này bọn họ càng hận Vân Tiêu, người vừa chạy ra ngoài một cách tiêu sái nhưng lại không nói một lời nào cả.
Phương Thốn biết bọn họ muốn nói cái gì, cũng biết vì sao bọn họ lại không nói ra được.
Thực ra tất cả những chuyện trước đây, mọi người đều là những con người nội tâm kiệm lời có chuyện gì đều giữ ở trong lòng, Lão Kinh Viện hiểu lầm nghĩ rằng hắn có quyển sau của "Vô Tương Bí Điển" ở bên người, vì vậy hắn cũng để cho bọn họ hiểu lầm.
Lão Kinh Viện hiểu lầm, cho rằng chỉ cần đáu pháp liên quan đến vân khí này thắng được mình, thì chứng minh bọn họ có bản lĩnh giữ lấy quyển sau của kinh nghĩa và hắn sẽ giao cho bọn họ.
Về điểm này tự mình lựa chọn vẫn là để cho bọn họ hiểu lầm đi...
Vì vậy, cho đến lúc này, Tam Sơn Tam viện chạy đến mời hắn thi đấu thì mấy vị tọa sư trở nên vô cùng lo lắng.
Nói trắng ra chính là bọn họ lo lắng nếu như Tam Sơn Tam viện thắng rồi, hắn sẽ giao quyển sau "Vô Tương Bí Điển" cho bọn họ.
Đối với chuyện này, hắn có thể nói thế nào?
Nói sẽ không giao quyển sau cho bọn họ?
Vậy chả phải là tự thừa nhận bản thân không có quyển sau.
Điều quan trọng nhất của nói dối chính là tương lai khi bị người ta vạch trần, có thể nói một câu qua loa để bỏ qua vấn đề này.
Cho nên, lúc này, Phương Thốn nhất định không thể chủ động thừa nhận.
Trong lòng đã đắn đo cân nhắc mấy câu trả lời lại chọn ra một phương án an toàn nhất, Phương Thốn chậm rãi mỉm cười chủ động mở miệng nói: "Mấy vị tiền bối muốn nói điều gì trong lòng Phương nhị hiểu rõ, mặc dù ta có nhân quả phía trước của huynh trưởng khi làm người làm bất cứ chuyện cũng có chút không thể theo ý mình. Nếu như Tam Sơn Tam viện đã tìm đến cửa rồi, vậy ta muốn trốn thì có thể trốn đến khi nào? Đối phương thật sự có thể tha cho ta sao?"
"Vì vậy, chẳng bằng trực tiếp thẳng thắn nhận lời, cũng có thể chứng minh được tấm lòng của bản thân, về phần..."
Vừa nghe hắn nói đến hai chữ về phần, mấy vị lão tọa sư vô thức mà vươn cổ ra nghe ngóng.
Phương Thốn cười cười tiếp tục nói: "Về phần thắng thua của chúng ta, trong lòng Phương nhị có tính toán, các vị cũng không cần lo lắng!"
"Phù..."
Mấy vị tọa sư nghe xong đều vô cùng hài lòng mà mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong lòng Phương Thốn cũng âm thầm nghĩ: Điều thú vị nhất chính là như vậy...
Mình đã nói gì rất hữu dụng sao?
Không có, nhưng mà bọn họ tin rồi...
...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận