Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 676: Thật đáng tin cậy (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Phương Thốn hơi ngẩn ra, quay đầu nói với hắn: "Muốn để ngươi lấy mạng của ta?"
"Sao ngươi lại biết, cái đám lão già học nho đó thích mắng chửi người nhất, nhưng rất ít khi giết người."
Vân Tiêu vội vàng lắc đầu, nói: "Hơn nữa chuyện lần này đã được Long Thành đỡ, cho dù các phe có đoán được gì cũng sẽ không ra tay với huynh, nói một câu khó nghe thì nhị công tử Phương gia như huynh vẫn còn quá nhỏ, không gánh nổi cái nồi này, tạm thời Lão Kinh viện cũng sẽ không gây rắc rối cho huynh, lúc này điều bọn họ quan tâm hơn chính là chuyện này có chấm dứt ở đây, hay còn có vấn đề gì khác nữa hay không..."
Phương Thốn nghe vậy, hỏi lại: "Cho nên bọn họ chỉ muốn giám sát ta?"
"Đúng vậy!"
Vân Tiêu gật đầu: "Phải nói là muốn kéo huynh về bên mình, giám sát huynh!"
Hắn hơi khựng lại một chút, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm nghị hơn, nói thêm: "Thậm chí là muốn nhốt huynh trong sân của Lão Kinh viện để khỏi gây chuyện!"
Phương Thốn nghe vậy lại thấy khá vui: "Vậy thì tốt quá rồi!"
"..."
Vân Tiêu hơi giật mình, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
"Lão Kinh Viện lệnh cho ta, tìm cách thuyết phục huynh."
Hắn hơi chậm lại, nói: "Lão Kinh viện định nhận huynh làm đệ tử, trên danh nghĩa là đệ tử nhưng thực chất là để giám sát huynh, nếu bọn họ hạ lệnh ngay thì sợ huynh sẽ từ chối, dù sao bây giờ khắp thiên hạ không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào huynh, nếu như huynh từ chối Lão Kinh viện thì hợp ý rất nhiều người, nói không chừng còn giúp đỡ huynh từ chối nữa, đến lúc đó Kinh Lão Viện cũng hết cách!"
"Cũng vì nguyên nhân này nên Lão Kinh viện mới phái ta đến thuyết phục huynh, thậm chí lừa gạt huynh cũng được, miễn là huynh tự nguyện gia nhập viện."
"..."
"Đây chẳng phải vừa hay sao?"
Phương Thốn cong miệng cười, ánh mắt cũng hơi sáng lên.
"Ai..."
Vân Tiêu cười khổ, nói: "Lão huynh, đó là do Lão Kinh viện không biết rõ tình hình của huynh, huynh thử nghĩ xem nếu bọn họ biết bây giờ trên đầu huynh có một đám mây đen, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sét đánh... Bọn họ còn dám đồng ý cho huynh vào sao?"
Phương Thốn khẽ gật đầu: "Đây đúng là một vấn đề..."
"Cho nên bây giờ là lúc phải dùng đến ta..."
Vân Tiêu nở nụ cười: "Vừa hay ta có thể giúp cho huynh..."
Phương Thốn hiểu ý của hắn, gật đầu cười: "Được!"
Vân Tiêu cũng thả lỏng, nói: "Huynh tránh ra một chút trước đã."
Phương Thốn cầm cây dù trong tay, cười nói: "Không cần, huynh cứ làm việc của mình đi."
Vân Tiêu có chút nghi ngờ nhìn Phương Thốn nhưng thấy hắn không có vẻ gì là đang đùa thì biết hắn đã có cách của mình, theo bản năng hắn vẫn bước ra hai bước rồi mới lấy một lá phù triện trong tay áo ra, kẹp giữa hai ngón tay, vận pháp lực, phù triện bay lên trời, tỏa ra ánh vàng lấp lánh, một bóng người có râu dài hiện lên giữa không trung.
Bóng người kia vừa hiện ra, quay đầu liếc nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói:
"Như thế nào rồi?"
Vân Tiêu cũng làm tỏ vẻ nghiêm nghị, hạ giọng nói: "May không làm nhục sứ mệnh!"
Bóng người thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Ngươi làm bằng cách nào?"
Vân Tiêu đáp: "Nhận được phó thác của tiên sinh, đệ tử không dám lơ là, dồn hết tâm sức để kết giao bằng hữu với tiểu tử họ Phương kia, ngày ngày truyền thụ về vinh quang của Lão Kinh viện ta, lại thêm kẻ này đã sợ hãi vì chuyện ở Long Thành, lúc này chỉ lo mình sẽ bị liên lụy, luôn muốn tìm một chỗ dựa, bị ta dao động một chút đã động lòng ngay, đồng ý gia nhập Lão Kinh viện..."
Phương Thốn: "..."
Bóng người nghe vậy thì rất tự đắc, vuốt chòm râu dài, nói: "Làm tốt lắm, nhưng còn Vô Tương Bí Điển..."
"Cũng đã hỏi rõ!"
Vân Tiêu hạ giọng nói:
"Nhị công tử Phương gia này nhát gan như chuột, chỉ là một thằng nhóc khôn vặt thôi, lúc đầu quả thật hắn có lén lút tu luyện theo nội dung trên Vô Tương Bí Điển nhưng càng tu càng sợ hãi, sớm đã không dám cất giấu, nếu hủy đi lại sợ người khác không tin, nên muốn nhân chuyện ở núi Vấn Thiên giao Vô Tương Bí Điển ra, phủi bỏ quan hệ..."
Phương Thốn nghe hắn nói, không khỏi cảm thấy hơi ê răng.
"Quả nhiên không ngoài dự đoán của lão phu..."
Bóng người kia thở dài thườn thượt rồi nói: "Nhưng dù gì thì giữ kẻ này bên mình để quan sát vẫn tốt hơn, Vô Tướng kia lộ ra quá đáng sợ, ảnh hưởng cũng rất lớn, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, chúng ta cũng không thể cược, cho nên nhất định phải..."
Bỗng nhiên Vân Tiêu cắt đứt lời ông ta, có vẻ hơi khổ não mà nói: "Nhưng mà, muốn hắn vào viện thì còn chút vấn đề!"
Bóng người nọ hơi giật mình: "Ngươi nói xem!"
Vân Tiêu nói: "Mặc dù nhị công tử Phương gia này nhát gan như chuột nhưng lại rất sĩ diện, hắn nói rằng trước đây huynh trưởng của hắn đến Triều Ca cũng là kỳ tài ngút trời, Tiên Đế tự mình chiêu mộ, hắn chủ động bỏ qua quá khứ, gia nhập Triều Ca không khỏi cảm thấy có chút khó xử, vậy nên mong Lão Kinh viện tự mình chiêu mộ, tốt xấu gì cũng coi như dựa vào cái tên của mình nên mới được Lão Kinh viện chọn trúng..."
Bóng người khẽ thở ra: "Hóa ra chỉ là việc nhỏ nhặt này, cứ yên tâm, Lão Kinh viện sẽ tuyên bố với toàn thiên hạ, cũng để tránh cho kẻ khác muốn cướp hắn!"
Bỗng nhiên Vân Tiêu lại tỏ ra khó xử: "Còn nữa..."
Bóng người nói: "Ngươi cứ nói đi!"
Vân Tiêu vội vàng gật đầu, nói: "Nhị công tử Phương gia này có hai bạn bè đồng môn, hắn cũng muốn dẫn theo để tiện chăm sóc lẫn nhau..."
"Ha ha..."
Bóng người kia cười khẩy: "Hóa ra Phương nhị công tử lại có tính tình trẻ con thế này,bây giờ Vô Tương Bí Điển gây nên đại họa, cho dù toàn bộ Liễu Hồ lấp vào, sợ rằng cũng không gây nổi sóng gió gì, hắn còn mong có bằng hữu cùng ứng chiến nữa..."
"Bỏ đi, danh sách đệ tử ký danh còn nhiều, để bọn họ tới dự thính cũng được!"
"..."
Vân Tiêu nghe vậy bèn tỏ ra vui sướng, bỗng nhiên nói tiếp: "Còn nữa..."
Bóng người kia đã hơi mất kiên nhẫn: "Ngươi xong chưa hả?"
Vân Tiêu vội lươn lẹo: "Đệ tử mới lập được công lớn bậc này..."
Lão nho sĩ râu dài vội vàng trấn an: "Thôi được rồi, ngươi cũng đến nghe giảng đi..."
Vân Tiêu mừng rỡ, nói: "Ngài cũng biết đó, ta có vài đệ muội không có tiền đồ ở Nguyên Thành..."
Nho sĩ râu dài nọ nhíu mày: "Lão Kinh viện chúng ta không phải là nơi mà con cái Thần Vương nào cũng vào được..."
Vân Tiêu cúi đầu thở dài: "Ta vào sinh ra tử..."

Bình Luận

0 Thảo luận