"Cái gì? Ngay cả linh tài bảo dược cũng không chuẩn bị đủ?"
Cũng vào thời điểm này, bên trong Thất Vương điện đang truyền ra một tiếng gầm: "Sao hắn dám?"
Đối mặt với Thất hoàng tử đang lên cơn thịnh nộ, đương nhiên hạ nhân bẩm báo chuyện này không dám lên tiếng.
Trên thực tế, chuyện phụ dược bị mua sạch quả thật có chút ngoài dự liệu, dù sao điện hạ giúp Đan Hà Sơn mua hết chủ dược, không tính là gì, nói cho cùng những chủ dược này toàn là vật phẩm quý giá hiếm thấy, toàn bộ Triều Ca cũng chỉ có tổng cộng hai ba loại như vậy, lấy một mạch, dĩ nhiên bút tích rất lớn, nhưng cũng không phải là một chuyện không thể hiểu được, nhưng mà đối phương đã mua hết phụ dược...
Những phụ dược đó, đúng là phải tính mấy nghìn mấy vạn cân đó...
Cái này giống như hai người cùng lúc làm một món gà mái già hầm, nhà này vì tranh dẫn đầu mà đã mua sạch gà mái của một con đường.
Nhưng dù như thế nào hắn cũng không ngờ được là một nhà khác độc ác hơn, đã chặt sạch luôn củi trên núi.
Bức tường chắn này làm cho người ta nén giận muốn chết.
Đặc biệt là chẳng lẽ Phương gia đó muốn đường đường liều hết gia sản với Thất Vương điện.
"Không phải chỉ như vậy..."
Lão thái giám chậm rãi vào điện, khẽ nói: "Lão nô đã nghe ngóng rõ ràng, chính là vài chủ dược luyện đan, vị Phương nhị công tử đó cũng đã lấy được rồi, Nguyên Thành và Nam Cương trao đổi mua bán, không quá nửa năm, bây giờ Nguyên Thành đã xuất hiện không ít vật phẩm quý giá mà bình thường khó gặp, theo thủ hạ hồi báo, chủ dược mà bên phía Lão Kinh Viện lấy được, e là còn tốt hơn của chúng ta dùng một chút..."
"Nguyên Thành..."
Thất Hoàng tử căm hận đến nghiến răng, nói: "Vậy thì phái người đi, cũng tìm kiếm vài loại tốt đến đây!"
"Đã sắp xếp rồi..."
Lão thái giám không nhịn được khẽ cười khổ: "Chỉ là, nghe đâu Nguyên Thành hạ lệnh, hiệu buôn tự thủ, không dễ bán ra như thế..."
"Ngươi..."
Thậm chí Thất hoàng tử ngẩn ra một chút, mới hiểu được lão thái giám nói không dễ mua là có ý gì, trong chốc lát điên cuồng giận dữ, quát lên: "Bọn chúng thật là to gan, lại dám gây khó khăn cho ta sao? Ngươi ra lệnh cho người cầm mật chỉ qua đó, dùng danh nghĩa của ta hỏi lão rùa đen đó, ta muốn xem xem cái tên được người ta nói là nhát gan nhất, có phải thật sự nhất định muốn cản trở Thất Vương điện ta không..."
Lão thái giám vội vàng khuyên: "Điện hạ nguôi giận..."
"Tuy vị Nguyên Thần Vương đó tốt tính, nhưng vị phu nhân trẻ tuổi kia của ông ta lại là một người lợi hại..."
Mặt mày Thất hoàng tử cũng đã trợn ngược: "Một ả đàn bà cũng dám phản ta sao?"
"Nguyên nhân chính là nàng ta là đàn bà, khi tức giận mới hoàn toàn không để ý đến hậu quả..."
Lão thái giám thở dài một tiếng, cười khổ nói: "Người đời đều biết Nguyên Thần Vương tốt tính, nhưng Nguyên Thành vẫn còn toạ lạc yên lành ở phía Nam Đại Hạ, đối mặt với Nam Cương mà sừng sững không ngã, nguyên nhân chính là bởi vì ông ta có vị phu nhân trẻ tuổi đó, ngày nay Nguyên Thành bọn họ đã ban bố pháp lệnh, là kẻ địch với Đan Hà Sơn, nhưng tốt xấu gì cũng không vạch rõ gây khó dễ với Thất Vương điện ta, mà trong loại tình huống này, nếu Thất hoàng tử trực tiếp hạ lệnh đi khiển trách nàng ta, chỉ lo là phu nhân này trở nên ngang ngược, ngược lại thật sự là liều chết đến cùng với Thất Vương điện ta..."
Thất hoàng tử nghe lời này cũng có chút bất ngờ, theo bản năng nói: "Nàng ta... Thật sự dám như thế?"
Lão thái giám than thở: "Dù sao nàng ta cũng là nữ tử, so sánh về thái độ nào có thể suy nghĩ trước sau như một nam nhân?"
Thất hoàng tử cũng có chút không còn hơi sức nữa, yên lặng một lúc mới nói: "Vậy phải làm sao?"
"Dù sao cũng chỉ là phụ dược, cũng không phải là vật trân quý gì, tìm kiếm nhiều một chút, có lẽ có thể gom đủ..."
Lão thái giám khẽ thở dài, nói: "Trước hết để tuỳ cho Đan Hà Sơn nghĩ cách, nếu quả thật là không được, dù cho đi đến mấy vị điện hạ khác hoặc là chỗ đại tộc lớn trong thành mượn tạm một ít cũng được, đối với trận đấu này của Đan Hà Sơn, điện hạ không cần nhúng tay quá nhiều, nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi ngờ, nếu như đã nhờ Tào gia làm, vậy thì chi bằng tin tưởng Tào gia, toàn quyền giao cho bọn họ làm..."
Thất hoàng tử nghe những lời này thì trầm lắng.
Qua một lúc lâu, hắn ta khẽ nói: "Thời gian của ta đã không nhiều rồi, Tào gia có nắm chắc không?"
Lão thái giám im lặng hồi lâu, qua một lúc mới nói: "Ít nhất ta đã nghe những lời Tào sơn chủ nói, phương thuốc là cực tốt!"
...
...
"Chuyện này xem như chúng ta đã chịu thiệt rồi..."
Mà sau khi mệnh luyện của Thất Vương điện đưa đến Đan Hà Sơn, vị Tào sơn chủ đó yên lặng một hồi, tay áo hơi mở ra, nói: "Có điều vẫn còn may là đã có hiệu buôn mang hộ tin tức qua, nói bọn họ có thể lấy được một đám phụ dược, chỉ là cao hơn giá thị trường 30%!"
Có trưởng lão ở bên cạnh nghe lời này, hơi giật mình, nhỏ giọng nói: "Vậy liệu rằng... có phải là đám dược bị người khác mua sạch kia không?"
Tào sơn chủ yên lặng một lúc, nói: "Là sao?"
Hắn giống như có chút ý giải thích, nói như không có chuyện gì xảy ra: "Dù sao mọi thứ đều do Thất Vương điện trả tiền, Đan Hà Sơn ta cũng chỉ phụ trách luyện đan mà thôi, một chút tiền bạc, ở trong mắt Thất Vương điện thì có thể tính là gì? Chỉ cần đến lúc cuối cùng, Đan Hà Sơn ta có thể thắng đẹp trận đấu đan này, vậy thì chúng ta chính là đại công thần của Thất Vương điện, cũng có thể được trọng thưởng..."
Mặc dù không dám nói, nhưng vẫn có trưởng lão run giọng nói: "Nhưng nếu như thua..."
"Sẽ không thua..."
Tào sơn chủ hừ lạnh một tiếng, mở một quyển trục ra.
Tất cả trưởng lão ở xung quanh đều đi lên xem, sắc mặt lập tức vô cùng ngạc nhiên, trong chốc lát có chút vẻ vui mừng.
"Khà, ta đúng là nên cảm ơn vị Phương nhị công tử kia..."
Tào sơn chủ hừ lạnh một tiếng, nói: "Đúng là hắn truyền quyển trước của "Vô Tương Bí Điển" khắp thiên hạ, ta mới có lĩnh ngộ từ trong đó, hiểu thấu đáo một ít lý lẽ huyền diệu, dung nhập vào trong đan, dựa vào đan phương này, luyện ra Cửu Khí Cửu Chuyển Đại Đạo Diệu Sinh Đan, thậm chí có thể phá bỏ số lượng cửu cửu, lý lẽ của đan này càng cao hơn một cảnh... Ha ha, chúng ta hiểu phương pháp luyện đan rồi, chỗ kì diệu của "Vô Tương Bí Điển", chúng ta cũng đã lấy được..."
"Các ngươi cũng nói xem, cho dù Đan Hà Sơn ta muốn thua, làm sao có thể thua được?"
"..."
Khi nói chuyện vô cùng kiêu ngạo.
"Tào gia ta cũng không phải là một người ngoan cố bảo thủ không chịu thay đổi!"
"Chúng ta vẫn luôn biết làm sao đổi mới đan lý."
"..."
Nhìn gương mặt Tào sơn chủ kiêu ngạo, trưởng lão ở xung quanh đều gật đầu theo tán tụng.
Nhưng cũng có người thầm nghĩ trong lòng: "Nên nói là rất biết làm sao lấy đồ của người khác coi như là của mình chứ..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận