"Điện hạ, ta thấy, mây đen này sợ là không dễ dàng xua tan như vậy..."
Lão người hầu than một tiếng, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Theo ta thấy việc vị Phương nhị công tử này vào Triều Ca, sợ rằng người tới không có ý tốt, năm đó Phương Xích tiên sinh ở Triều Ca phải chịu nhiều oan ức, hắn là huynh đệ ruột của Phương Xích tiên sinh, chắc là trong lòng cũng có oán hận cực lớn đối với Triều Ca ..."
"Chưa biết chừng mây đen này không phải để ra oai phủ đầu với Lão Kinh Viện, mà là với Triều Ca..."
"..."
"Hắn... Hắn dám..."
Lúc này Thất hoàng tử đang thở hổn hển, lời nói cũng lắp bắp không ra câu.
Lão người hầu đành phải vỗ vỗ lưng hắn ta: "Nguyên nhân chính là vì hắn không dám, nên chỉ có thể làm như vậy..."
"Lão nô không dám khuyên điện hạ, nhưng điện hạ đừng quá tức giận vì chuyện này mới tốt, chưa biết chừng chúng ta còn phải đi mời hắn..."
"..."
"Ta không đi mời hắn!"
Thất hoàng tử cắn răng: "Cho dù ta chết cũng sẽ không mời người của Phương gia bọn họ gia bước vào Thất vương điện!"
...
...
"Lúng túng..."
Mà lúc này, vẻ mặt của Ngọc Hành tiên sinh vô cùng xấu hổ.
Ông ta không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Ngọc Trần tiên sinh một cái, vừa rồi nếu trực tiếp đi vào viện, rồi mời vị Phương nhị tiên sinh này ra tay xua tan vân khí thì không phải là xong rồi sao? Tự nhiên ngươi lại ra tay, ngươi vừa ra tay dẫn tới những người khác cũng ra tay, bây giờ ngoại trừ viện chủ và chính ông ta, gần như toàn bộ toạ sư của Lão Kinh Viện đều đã thử qua một lần rồi, mà mây đen kia vẫn ở đó, nhưng mặt mũi của Lão Kinh Viện đã không còn nữa rồi.
Ông ta nhận ra những người khác đều đang nhìn ông ta, như là đang đợi ông ta ra tay vậy, nhưng ông ta là người thông minh.
Ánh mắt ông ta cố ý hay vô tình liếc nhìn Vân Tiêu một cái.
Vân Tiêu phản ứng cũng cực nhanh, hắn lập tức làm dáng vẻ như không có việc gì xảy ra mà đến gần Phương Thốn, dường như hắn còn nói nhỏ cái gì đó.
Phương Thốn giống nư là có chút bất đắc dĩ, đành phải nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn nhẹ giọng cười, đánh vỡ cục diện bế tắc, nói: "Ngày thường các tiền bối của Lão Kinh Viện giải thích kinh nghĩa, giáo hóa vạn dân, nào có nhiều thời gian quan tâm đến tiểu đạo thuật số này, bây giờ đột nhiên phải tiếp xúc, các tiền bối có chút không thuận lợi cũng bình thường, nhưng mọi người cũng không cần sốt ruột, Phương nhị ta cũng không khinh người, nếu đã đi tới Lão Kinh Viện thì chờ thêm chút thời gian cũng không sao, mời chư vị lão tiên sinh nghiên cứu nhiều hơn..."
Nói xong, hắn lập tức chủ động đi về phía bên trong Lão Kinh Viện.
Mà các vị tiên sinh của Lão Kinh Viện nghe xong câu này của hắn thì lập tức vui mừng.
Ngọc Hành tiên sinh vừa vui mừng lại vừa kích động, ánh mắt ông ta vừa lòng nhìn Vân Tiêu.
Tiểu tử này được lắm, chỉ cần ngươi chịu chờ, Lão Kinh Viện của chúng ta không có thể nào thua được!
Các tiên sinh của Lão Kinh Viện đều rất tán thưởng phản ứng cực nhanh của Vân Tiêu, cũng rất thưởng thức sự tuân thủ quy tắc của Phương Thốn.
Mặc dù lão nhị Phương gia ra oai phủ đầu khi đi vào Lão Kinh Viện, rõ ràng không có chút nào kính trọng các vị lão tiên sinh, nhưng nhớ đến vị huynh trưởng hắn, cùng với tình cảnh hiện giờ của Phương gia, thì hành vi thế này, các lão tiên sinh cũng có thể hiểu được, dù sao thì ai cũng có tuổi trẻ ngông cuồng mà...
Vốn dĩ, nếu mọi người không lôi vấn đề này ra xem xét thì việc này cũng trôi qua thôi, nhưng nếu Ngọc Trần tiên sinh đã mở đầu thì đương nhiên Lão Kinh Viện phải dốc toàn lực ứng phó, sau khi chư vị lão tiên sinh đều thất bại, thực ra nghiêm khắc mà nói, Lão Kinh Viện phải nhận thua rồi, đặc biệt bỗng nhiên lúc này Phương Thốn thu mây lại, chỉ sợ trong ngoài Triều Ca đều sẽ xem việc này như trò cười...
Cái gì mà chỉ một thuật ngự vân của Phương nhị tiên sinh, đã khiến cho Lão Kinh Viện từ trên xuống dưới đều bó tay hết cách, biến thành trò cười, ngẫm lại cũng làm người ta cảm thấy bực mình, trên dưới Lão Kinh Viện đều là người sĩ diện, bây giờ chịu thiệt thòi này, còn đi giảng đạo lý cho người khác như thế nào?
Cũng may, Vân Tiêu nói mấy câu đó đúng thời điểm.
Chỉ cần lão nhị Phương gia này không lập tức thu mây lại thì trận tranh tài này còn chưa kết thúc.
Tranh tài chưa kết thúc, Lão Kinh Viện chưa thua.
Dù sao vừa rồi vài vị lão tiên sinh đã thử qua các loại phương pháp, tất cả rất có hiệu quả, thậm chí gần như có thể xua mây, có điều thiếu chút xíu nữa, đợi những người này lén lút thương thảo một phen, chia sẻ kinh nghiệm xem còn có cách nào để mây này tiêu tan hay không?
...
...
Đương nhiên, các lão tiên sinh cũng không biết, thực ra đoạn đối thoại nhỏ gữaVân Tiêu với Phương Thốn cũng là câu hỏi này.
Vân Tiêu: "Hỏng rồi, mấy lão già này cũng không có cách nào, làm sao bây giờ?"
Phương Thốn: "Có chút lòng tin với bọn họ, trước tiên giữ lại mặt mũi cho bọn họ, cho bọn họ thử vài lần, biết đâu lại thành công thì sao?"
Vân Tiêu cảm khái: "Ngươi đó, đang tóm mấy lão nhân này lao đầu vào hố chết mà..."
...
...
Vào Lão Kinh Viện, vốn là còn có một bữa tiệc chiêu đãi.
Đương nhiên, các lão tiên sinh Lão Kinh Viện ỷ vào thân phận của mình nên sẽ không tham gia, bọn họ chịu đồng ý "mời" Phương Thốn nhập Lão Kinh Viện, thậm chí còn đến cửa viện để nghênh đón, cũng đã cho Phương Thốn đủ thể diện rồi, bây giờ lại đi qua tiếp rượu, vậy thì quá đáng, ngay cả hoàng tộc cũng không mời được các lão tiên sinh Lão Kinh Viện đến tiếp rượu đấy, theo lời nói của bọn họ là: "Lão tử nghiên cứu học vấn, không uống rượu, trêu chọc nữ nhân cùng các ngươi!"
Mà các lão tiên sinh không xuất hiện, tiếp rượu chỉ có đệ tử đời thứ hai của Lão Kinh Viện, nghe nói những người này đều là văn nhân nhã sĩ danh chấn thiên hạ, là nhân vật nổi tiếng tinh thông văn chương, không gì không biết, Phương Thốn quét mắt qua, phát hiện bọn họ đều là cái dạng này...
Một nam nhân to lớn cao gần ba trượng, nho bào trên người căng phồng, lộ ra từng khối cơ bắp.
Một nho sinh trung niên tuấn tú nhưng lúc nào cũng thích nhìn cổ người ta, bên hông đeo một thanh kiếm đại hung.
Một nữ nho sinh mi thanh mục tú, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Một thiếu niên thư sinh trong tay luôn cầm một quyển sách, cười tủm tỉm, làm người khác vừa thấy lập tức muốn đánh hắn.
...
...
"Mấy người này đang làm trò gì vậy?"
Phương Thốn nhìn bọn họ vài lần, cảm thấy khác xa những gì hắn tưởng tượng.
Vân Tiêu lặng lẽ thở dài một tiếng, nói: "Bọn họ đều là đệ tử đời thứ hai mà Lão Kinh Viện bồi dưỡng ra, chuyên giảng đạo lý cho người ta!"
Phương Thốn nói: "Bọn họ như vậy mà có thể giảng đạo lý à?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận