Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 760: Cùng nhau đi

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Mà Khúc Tô Nhi cô nương sau khi đập xong đòn này thì có chút căng thẳng mở mắt.
Nhìn thấy bên dưới chùy đồng của mình không có ai nằm, cũng không có vũng máu thịt, lúc này nàng mới yên tâm, vội vàng nhấc hai cái chùy lên.
Giống như bản thân nàng cũng không muốn ra chiêu thứ hai.
Kia...... Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Sau khi loạn một hồi lâu, cuối cùng cũng có người nhìn về phía Lục Bình Sinh.
Lúc này, vị Tiểu Kiếm Tôn trẻ tuổi nóng tính, tâm cao khí ngạo đang thất hồn lạc phách đứng ở trên một mảnh trên đất trống, trong tay còn cầm theo kiếm của mình, thân kiếm vẫn như thu thuỷ, nhưng tay cầm kiếm của hắn lại đang run rẩy, trên mặt giống như là phủ một lớp màu tro tàn, run rẩy, qua một lúc lâu mới bất ngờ ngẩng đầu nhìn về phía hướng Phương Thốn: "Tại sao?"
Từ trong giọng nói của hắn, có thể nghe ra sự nghi hoặc vô tận cùng không cam lòng.
Giống như đến tận lúc này hắn vẫn không thể chấp nhận sự thật là mình đã bị đánh bại.
"Tại sao?"
Trong sân chỉ có Phương Thốn đang trả lời hắn, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía hắn.
"Tại sao kết quả lại như vậy..."
Bỗng nhiên, giọng nói của Lục Bình Sinh tăng lớn, gắt gao cắn răng, quát: "Đây là cái quái gì?"
"Xem như là một trận đấu kiếm, hơn nữa ngươi thua!"
Phương Thốn giống như hiểu nghi hoặc trong lòng hắn, bình tĩnh mở miệng giải thích nói: "Kiếm đạo của ngươi quả thật không tệ, trong thời gian ngắn có thể đưa ra nhiều lựa chọn như vậy, tính toán được lợi và hại, cho dù là phản ứng hay là phán đoán, hay là kĩ xảo lúc ra chiêu đều đã đạt đến cảnh giới cực cao, khó trách được gọi là Tiểu Kiếm Tôn..... Chỉ tiếc, ngươi hết thời rồi!"
Bỗng nhiên, con ngươi Lục Bình Sinh co rút lại, nhìn Phương Thốn thống hận đến cực điểm.
Mà mặc dù Phương Thốn đang nhìn hắn, nhưng lại ánh mắt lại giống như không có để hắn vào mắt, chỉ nhàn nhạt giải thích nói: " 《 Võ kinh 》 là một môn học vấn không khéo léo nhất nhưng cũng là chân thật nhất, cho nên, cái gì gọi là các loại thuyết pháp huyền diệu khó giải thích đó đều là lừa người, cái gọi là võ đạo, nói một cách đơn giản là sức mạnh và tốc độ, cộng thêm chút kỹ xảo mà thôi!"
Hắn vừa nói chuyện vừa chậm rãi đứng lên, lúc này mới đặt hồ lô trong tay mình lên trên bàn.
Sau đó lại chắp tay ra sau lưng, lạnh nhạt mở miệng: "Từ lúc ngươi bắt đầu đấu kiếm, ta đã biết ngươi am hiểu cái gì, cũng biết dựa vào tạo nghệ kiếm đạo của ngươi, cho dù đối phương mạnh hay yếu, chỉ cần lộ ra sơ hở là sẽ bị ngươi bắt được..."
"Cho nên, ta chỉ là dùng chiêu không có sơ hở để đối phó ngươi thôi."
"..."
Nghe thấy lời này của hắn, đột nhiên giọng nói của Lục Bình Sinh tăng lên, giống như là đang bảo vệ tôn nghiêm của chính mình, hét lớn:
"Chiêu pháp của thế gian này không có cái gì là không có sơ hở cả......"
"Có!"
Mà biểu hiện của hắn càng tức giận, thì biểu hiện của Phương Thốn càng bình tĩnh hơn, nhẹ giọng giải thích: "Chiêu pháp càng đơn giản thì lại càng ít sơ hở!"
"Ngươi......"
Lục Bình Sinh bị câu trả lời này làm nghẹn họng, nhất thời không cách nào phản bác.
Mà Phương Thốn thì lại từ từ nói tiếp: "Cho nên ta mời Khúc gia muội tử thay ta ra trận, trước đó đã chỉ dạy cho nàng một chiêu:
Thiên Hạ Vô Cẩu!
Mà Khúc gia muội tử quả nhiên cũng là kỳ tài võ đạo, chỉ dùng thờ gian chưa tới một canh giờ đã học được, hai chúng ta còn nói một vài lời...... Đương nhiên, cái này không quan trọng... Khi đó ta hỏi nàng, rốt cuộc cái gì mới có thể được gọi là võ đạo?"
"Khúc gia muội tử nói rằng nàng cũng không biết, dù sao nàng động thủ với người ta chưa bao giờ thua cả."
Vừa nói, hắn nhẹ nhàng thở một hơi, nhìn Lục Bình Sinh nói: "Ngươi thua ở trong tay Khúc gia muội tử cũng không oan, hai thanh chùy đồng kia trải qua sự tế luyện của ta, đã nặng đến cực điểm, dưới dự truyền tống của pháp lực, có thể nói là bá đạo, dường như nàng không cần phải làm gì cả, chỉ cần nhảy lên không trung, giáng đòn xuống, cũng không cần quan tâm ngươi ở đâu, chỉ cần cam đoan cho dù ngươi ở đâu cũng không thể trốn được, cũng không có khả năng ngăn cản được, như vậy, trong trận chiến này, ngươi đã đứng sẵn thế thất bại, không phải sao?"
"Không phải......"
Bỗng nhiên, Lục Bình Sinh giống như là nhận vũ nhục, phẫn hận kêu to: "Các ngươi dùng thủ đoạn, lừa dối, nếu như... Nếu như không phải thấy nàng ta nhắm mắt lại, nếu như không phải là bởi vì ta lúc đó không muốn đả thương nàng, như vậy... Như vậy lúc này chưa biết là ai sẽ chết đâu!"
"Là nhất định!"
Phương Thốn nhẹ giọng trả lời: "Ngươi sẽ chết, Khúc gia muội tử không sao!"
Hắn nhẹ nhàng phủ hồ lô, nhẹ nhàng giải thích nói: "Ta đã nghĩ trường hợp nếu ngươi không ngăn nổi một chùy này, sẽ thi triển ra loại đấu pháp lưỡng bại câu thương, cho nên ta đã bảo Khúc gia muội tử để cho chùy thứ hai chậm một chút, dùng để che chở bản thân nàng, đương nhiên, dựa vào kiếm đạo của ngươi, dù nàng có che chở bản thân thì ngươi cũng vẫn có thể làm nàng bị thương, cho nên ta vẫn luôn chờ......"
Sau đó, hắn nhìn hướng phía Lục Bình Sinh, thản nhiên nói: "Nếu như một kiếm kia của ngươi chém ra ngoài, lúc này ngươi đã là một người chết."
Bỗng nhiên, sắc mặt Lục Bình Sinh trở nên vô cùng tái nhợt, bờ môi run rẩy.
"Đương nhiên, nếu như nửa đường ta xuất thủ đánh chết ngươi, như vậy ta cũng sẽ thua, dù sao cũng phạm vào quy tắc!"
Phương Thốn cười nói: "Có điều, cũng may là ngươi cũng không có dũng mãnh không sợ chết giống như trong lời đồn, thậm chí không tiếc lấy mạng ra đánh, mà đây cũng là điều có thể đoán trước được, cho dù bề ngoài của ngươi dũng mãnh như thế nào, không sợ chết ra sao, nhưng nếu đã có thể sống sót sau bao trận đánh, thậm chí đoạt được một cái danh xưng Tiểu Kiếm Tôn, điều này nói rõ ngươi là một người vô cùng yêu quý bản thân."
"Cho nên, trận chiến này từ lúc vừa mới bắt đầu, ngươi đã thua!"
Phương Thốn nhẹ nhàng nói xong câu nói sau cùng, vung tay áo quấn lấy tiểu hồ ly và Dạ Anh, từ Tiên Đài nhảy xuống.
Lúc trước, Tiên Đài vốn là bị Khúc Tô Nhi đập nát gần hết, chỉ còn lại một góc chống đỡ mất cân bằng, vừa rồi là bởi vì có Phương Thốn ngồi ở phía trên, lấy pháp lực ổn định Tiên Đài, nhưng bây giờ, Phương Thốn xuống đất, Tiên Đài cũng lập tức sụp đổ xuống dưới.
Rầm một tiếng, khói lửa tràn ngập.
Cùng rơi xuống còn có Lục Bình Sinh.
Lúc này, hắn cũng không biết là phiền muộn, hay là không cam lòng nhiều hơn.
Hoặc là vẫn chưa thể hiểu được, tại sao mình là Tiểu Kiếm Tôn, chẳng lẽ cứ vô duyên vô cớ thua như vậy?

Bình Luận

0 Thảo luận