Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 755: Đoạn đầu đài

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Mà ở bên kia, Tước Thần Vương ngồi trên ngọc trụ cao cao, nhìn sang trái phía Hoàng Thần Vương, lại nhìn đến phía Phương Thốn, bỗng nhiên cười lên the thé: "Ha ha ha, người của Phương gia không bàn đến bản lĩnh lớn hay nhỏ, tâm đúng là rất lớn, luôn làm một vài chuyện vượt quá phạm vi năng lực bản thân. Lão đại của Phương gia chưa đến Tiên Cảnh lòng đã mang cả thiên hạ, mà lão nhị Nguyên Anh còn chưa đạt đã bắt đầu quan tâm đến Thần Vương rồi! Nhưng lão đại của Phương gia cuối cùng bởi vì nội tình chưa đủ, chết ở hoang nguyên, lão nhị của Phương gia sợ rằng cũng không có bản lĩnh lớn như vậy nhỉ?"
Nàng nói không chút khách khí, giọng điệu lại càng sắc bén, liên tục cười the thé khiến màng nhĩ mọi người run lên.
Mà Phương Thốn cũng không thích cách nói của nàng ta chút nào, nghe vậy liền nhíu mày nhìn về phía nàng ta.
"Hắc hắc, Phương gia tiểu tử, ngươi nhìn ta làm gì?"
Mắt Tước Thần Vương lạnh lùng nhìn thẳng về phía Phương Thốn: "Chẳng lẽ ngươi còn không phục hay sao?"
"Soạt!"
Không biết bao nhiêu người nghe thấy lời này, tóc gáy liền dựng đứng cả lên.
Lúc một vị Thần Vương hỏi một người có phải không phục chăng, sợ rằng hậu quả không phải đối phương mau quỳ xuống cầu xin tha thứ thì cũng là đầu rơi xuống đất. Trong lòng mọi người thấp thỏm bất an, lập tức liền có vô số ánh mắt nhìn sang Phương Thốn.
Cầm trong tay chiếc ô, Phương Thốn vẫn đứng nguyên tại chỗ, mái tóc bạc tung bay theo gió, chẳng quỳ xuống cầu xin tha thứ, thậm chí cũng không trả lời.
Hay cũng có thể nói hắn vốn không để tý, chỉ nhìn Hoàng Thần Vương.
Trong lòng đang còn suy đoán nguyên nhân Hoàng Thần Vương bị thương, và nguyên nhân nàng xuất hiện ở đây.
"Lo chuyện của mình đi!"
Trong tình huống này, ngay cả Hoàng Thần Vương cũng chỉ bình thản giải thích: "Ta mới không cần tên oắt này quan tâm!"
Lời này kết thúc lý do Tước Thần Vương tiếp tục tức giận, cũng giống như là cho Phương Thốn một đáp án.
Mà Phương Thốn cũng chỉ có thể gật đầu, thở nhẹ thở ra một hơi, sau đó đi thẳng lên tiên đài.
Tiên đài này trước đây dùng để đấu đan, vốn được xây dựng không rộng rãi lắm, cũng không chắc chắn, từ trước ra sau cũng chỉ ba trượng vuông, mà Lục Bình Sinh sáng sớm nay đã đến ngồi xếp bằng ở một góc tiên đài. Bây giờ, Phương Thốn đi lên tiên đài, trên đài đã có hai người, mọi người xung quanh cho rằng trận đấu pháp sắp sửa bắt đầu. Ai nấy đều vô thức trở nên hơi hồi hộp.
"Soạt!"
Lục Bình Sinh trực tiếp mở mắt ánh mắt sắc bén, hừng hực sát khí, chuẩn bị bắt đầu bất cứ lúc nào.
Nói đến lại buồn cười, chuyện hắn khiêu chiến Phương Thốn đã truyền khắp Triều Ca.
Nhưng hôm nay, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo của Phương Thốn, bởi vậy trong ánh mắt tràn ngập chiến ý còn mang theo chút dò xét.
Mà xung quanh bọn họ, trưởng lão Quan Vân Sơn cùng với tọa sư Lão Kinh Viện đang đợi, thấy thế cũng đều hơi động một chút. Tuy đấu kiếm là chuyện giữa Phương Thốn và Lục Bình Sinh, nhưng cũng không thể khiến hai người kia vừa lên trận đã rút đao chém loạn xạ, vẫn muốn có một trưởng bối ở một bên nhìn, đồng thời lại tăng thêm mấy nội quy, nói tiêu chuẩn thắng bại là gì...
Có điều, bọn họ người vẫn chưa động đã lại ngồi xuống.
Bởi vì bọn họ phát hiện, Phương Thốn lên tiên đài, lại không có ý lập tức ngồi xuống.
Mà ở chỗ xa hơn chỉ thấy được hai bóng người nho nhỏ chạy đến, phía trước là tiểu hồ nữ, nàng khiêng một chiếc ghế bành còn to hơn cả người, chân chạy như bay về phía trước. Mà ở phía sau, Dạ Anh tràn đầy nhiệt tình cõng trên lưng một cái bàn ngọc. Trên bốn chân bàn ngọc còn cột một bọc nặng thật to, kêu leng keng loảng xoảng, chạy như bay với tiểu hồ nữ, còn rất vui vẻ.
Hai thân hình bé xíu chạy vội lên tiên đài, tiểu hồ nữ đặt ghế bành xuống, Phương Thốn nhẹ nhàng ngồi vào, sau đó Dạ Anh cũng tháo bọc lớn trên người mình xuống, tiểu hồ nữ đặt bàn ngọc sang một bên, lại từ trong bao lấy ra đồ uống trà, lá trà, điểm tâm, lư hương, phất trần đuổi ruồi muỗi, thậm chí còn có một chậu hoa trang trí nho nhỏ, bày ra từng thứ một.
Bên cạnh điểm thêm một cái lò pha trà nhỏ, cùng với bình trà nhỏ rất tinh xảo.
Tiểu hồ nữ nhanh nhẹn sắp xếp những thứ này, rồi lại đến sau lưng Phương Thốn, giúp hắn chải chuốt lại đầu tóc. Dạ Anh lập tức ngồi xổm trước bếp lò nhỏ, ra sức phùng mang trợn má thổi vào dưới lò lửa, chỉ trong chốc lát lửa đã hun hai tròng mắt đỏ lên...
...
...
"Đây..."
Người xung quanh nhìn xem đều mơ hồ.
Ngươi đến đây để sinh hoạt sao?
Người ngoài chỉ nhìn thôi đã thấy trong lòng cực kỳ quái dị, mà Lục Bình Sinh cũng đã thật không kìm được lửa giận.
Hắn đã ngồi ở đây từ sớm, một lòng đợi mặt trời lên cao, vất vả đến giờ này mới gặp được chính chủ, ai ngờ đối phương đến nhìn mình một cái cũng chưa từng nhìn, mà trước hết lại có thể ngồi ở tiên đài này vừa chậm rãi chải đầu, vừa chuẩn bị pha trà uống ngay tại chỗ sao?
Đáng giận nhất là mình thì ngồi xếp bằng trên tiên đài, đối phương lại ngồi trên ghế bành.
Vì sao trận còn chưa bắt đầu mà ta so với ngươi lại thấp hơn hẳn một bậc vậy?
"Phương nhị công tử, ngươi thân là người cầu đạo cần phải theo đuổi bản ý thiên địa, coi trọng phản phác quy chân. Ngươi có một vị huynh trưởng để lại ân đức vô tận cho đời, thời gian ngày bình thương ngươi coi trọng một chút thì cũng thôi đi, nhưng hôm nay Lục mỗ chính thức khiêu chiến ngươi, ngươi vẫn diễn một màn sang quý như vậy trên tiên đài này, chẳng sợ đợi đến lúc ta xuất kiếm, một kiếm thôi ngươi đã lăn xuống bùn đất thì còn xấu hổ hơn nữa sao?"
Lời trong miệng chậm rãi mà uy nghiêm đáng sợ, nhưng thanh kiếm nằm ngang trên đầu gối cũng đã càng lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Những Luyện Khí Sĩ đứng gần tiên đài thậm chí cũng cảm thấy rét run khó hiểu.
Mà Phương Thốn nghe lời nàng ta nói xong, một hồi lâu sau mới nhìn lại: "Ngươi đang dạy ta tu hành à?"
"Ngươi..."
Lục Bình Sinh không thể đáp lời.
Đương nhiên, lúc này thái độ của Phương Thốn là ngông cuồng, nhưng mình đống ý đang dạy hắn tu hành, vậy kẻ ngông cuồng chính là mình.
Do đó ánh mắt hắn chỉ lạnh lùng, quát khẽ nói: "Ta đang đợi ngươi xuất kiếm!"
Phương Thốn cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Vậy cứ tiếp tục chờ đi!"
...
...
"Thú vị thật..."

Bình Luận

0 Thảo luận