Ông ta đã quyết định ra tay nên thần sắc cũng bình thản, hơi tiến lên hai bước, hai chân đứng thành hình chữ bát, ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ nhàng thở dài, sau đó tay áo run lên, đánh về phía giữa không trung, tuy ông ta giống các nho sĩ khác thích mặc áo có ống tay, nhưng tay áo cũng chỉ dài vài thước mà thôi, làm sao có thể đánh tới trời, nhưng tay áo này phất một cái lại có pháp lực ầm ầm lao vào không trung.
Thoạt nhìn có vẻ giống như ông ta đang trực tiếp ném tay áo của mình vào giữa không trung.
Giống như cây côn bằng ngọc khuấy loạn lửa giận vậy.
Lúc này mây đen đầy trời, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
"Ào ào..."
Trong thiên địa, cuồng phong bắt đầu nổi lên, thổi mạnh đến mức mọi người ở gần đó không thể mở mắt ra được.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được đám mây dày cộm nặng nề kia đã tản đi, bầu trời cũng sáng lên ngay lập tức.
Vài vị lão tiên sinh của thư viện đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, có người lại vuốt râu cười.
Mà Phương Thốn đang cầm ô cũng hơi ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.
Chỉ tiếc, dường như rõ ràng đám mây kia sắp tản đi, nhưng nó cũng chỉ là tản ra hơn một nửa mà thôi, ngay sau đó lại gió nổi mây vần, mây trôi ngưng tụ trở lại, thoạt nhìn còn càng dày nặng hơn so với lúc trước, che phủ cả bầu trời...
"Ai..."
Phương Thốn và vài vị lão tiên sinh đều lộ vẻ thất vọng.
"Sao có thể?"
Khuôn mặt vị Ngọc Trần tiên sinh kia lộ vẻ kỳ lạ: "Rõ ràng chỉ thiếu chút nữa là có thể xua tan..."
Có không ít các vị tiên sinh bên trong sân, theo bản năng nhìn về phía Phương Thốn.
Vẻ mặt Phương Thốn không thay đổi, chỉ nhàn nhạt cười: "Chỉ là một chút trò vặt mà thôi, khó có thể lọt vào mắt các vị tiên sinh!"
...
...
Lời nói của hắn nhẹ nhàng, nhưng khi lọt vào trong tai mọi người lại biến thành câu trào phúng nặng nề.
Không phải bất kỳ Các tiên sinh nào trong Lão Kinh Viện cũng đều dễ tính, học vấn càng cao, tính tình lại càng lớn.
Ngay sau đó, có lão tiên sinh vừa nãy không dự định ra tay, cười lạnh một tiếng, nói: "Phương nhị tiên sinh thật có bản lĩnh, ta cũng thử xem!"
Nói xong, lại có một nho sĩ mặt mày hồng hào, ục ịch đứng dậy.
Một hộp ngọc dài hẹp trượt ra khỏi tay áo, nhẹ nhàng lắc một cái, bên trong là một cái bút lông màu đỏ thắm.
Ông ta nhẹ nhàng lắc một cái, ném bút vào giữa không trung.
Phía sau bỗng nhiên có một luồng hạo nhiên chi khí xông thẳng lên trời, đến giữa không trung thì nó hóa thành dáng vẻ của ông ta, bắt lấy bút, phóng thẳng tới giữa không trung, chính là Nguyên Anh pháp tướng, chỉ thấy pháp tướng này của ông ta cao tới mười trượng, các loại kinh văn tinh mịn vờn quanh thân, không ngừng bay lượn, chỉ trong chốc lát, dường như ở giữa không trung có vô số người đồng thời lớn tiếng đọc, dường như dẫn động tới thiên địa cộng minh...
Mà khi hạo nhiên chi ý này vọt tới giữa không trung, không cần làm gì mà mây trôi đã lập tức tản ra mọi hướng.
"Có thể xua tan được..."
Mấy lão nho thấy thế, trong lòng âm thầm gật đầu, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng: "Xem ra tạo nghệ thần thông của vị Phương nhị công tử này thực sự không cao, Ngọc Đài lão tiên sinh chỉ dùng hạo nhiên khí cơ của bản thân, đã có thể làm mây đen này tản ra gần hết rồi, như vậy, nếu vị lão tiên sinh này trực tiếp lấy Nguyên Anh pháp tướng, lại sử dụng bút được truyền từ tiên hiền kia mà thi triển thần thông thì sẽ như thế nào đây?"
Trong lòng căng thẳng, nhưng rất nhanh bọn họ đã thấy ngay kết quả.
Vị Ngọc Đài lão tiên sinh kia đứng bên trong mây đen, lấy mây làm giấy, múa bút viết.
Một chữ lớn lấp lánh kim quang lập tức xuất hiện ở không trung.
"Tán!"
"Bá!"
Sau khi chữ này xuất hiện, lấy chữ làm trung tâm, tất cả mọi thứ đều tản ra xung quanh.
Cho dù là gió hay là nguyên khí thiên địa, lúc này tất cả đều tản ra, giống như dòng nước vậy...
Nhưng dù tất cả mọi thứ đều tản ra, mây đen lại hội tụ lại.
Không ngờ mây đen vừa mới bị ông ta dùng hạo nhiên chi khí tách ra lại cuồn cuộn hội tụ lại rồi.
"Hả?"
Vẻ mặt chư vị lão nho đều hơi kỳ lạ.
Mà rõ ràng là Ngọc Đài lão tiên sinh giữa không trung đang dùng pháp tướng, dường như cũng lộ ra chút ý đỏ mặt.
Ông ta ngơ ngác nhìn thoáng qua mây đen xung quanh, lại lập tức hét lớn một tiếng, cầm bút viết lên không trung lần thứ hai:
"Tán!"
Mây đen bị đẩy ra xa, sau đó lại quay trở lại.
Lão tiên sinh cắn răng, lại viết một chữ: "Tán!"
Mây tuyệt đối cho ông ta chút mặt mũi nào.
...
...
Một đám người phía dưới đều nhìn lão tiên sinh ở trên trời, vừa viết, vừa thét, đẩy tới đẩy đi mà không biết mệt.
Lúc này, một vài đệ tử Lão Kinh Viện đã che mắt lại, không muốn nhìn nữa.
Trong lòng Phương Thốn rất thất vọng, ngoài miệng lại cười khẽ một tiếng.
"Được rồi, gọi Ngọc Đài sư đệ xuống dưới đi!"
Ngọc Hành tiên sinh cũng không biết phải làm sao, đành lắc đầu phân phó một câu.
"Mây này của ngươi là thuật pháp gì, rõ ràng ta cảm thấy nó không lợi hại chút nào, chỉ thiếu chút nữa là có thể xua tan..."
Sau khi Ngọc đài lão tiên sinh xuống dưới thì vẫn còn tức giận, ông ta hét lên với Phương Thốn.
"Nếu ta biết thì đã tốt rồi..."
Trong lòng Phương Thốn nghĩ, lại cười nói: "Trò vặt vãnh mà thôi!"
Hắn càng nói như vậy, các vị tiên sinh Lão Kinh Viện càng không phục, ngay sau đó lại có mấy người đi ra.
Chỉ thấy trong mấy vị đại nho Lão Kinh Viện, có người tay nắm Giám Thiên Nghi trực tiếp tế lên ở giữa không trung, nhất thời, theo Giám Thiên Nghi xoay tròn, trời, trăng, sao, tất cả đều toả ra ánh sáng chói lọi, mây đen cũng không che lấp được ánh nắng, thế là điều thần kỳ xuất hiện ...
... Hiện tượng mây đỏ.
Có người có linh cảm, giơ tay tế một đạo hỏa phù lên trời cao.
Hỏa phù bốc hơi, chỉ có một phù, lại hóa thành biển lửa, muốn sấy khô mây đen.
Nhưng thiêu nửa ngày mà vân khí lại càng dày đặc.
Có người nghĩ: "Nếu như là vân khí, vậy ta gọi mưa xuống là được rồi?"
Vì thế người đó thi triển thần thông, lập tức có mưa to trút xuống, kết quả là Lão Kinh Viện sắp bị chìm nhưng mây đen vẫn ở đó.
...
...
"Đùa à?"
Ở nơi xa, Thất hoàng tử nhìn thấy cứ một hồi mây đen tán ra rồi tụ lại, một lúc sau lại cháy, sau đó lại có mưa, nhưng mây đen này vẫn ở trên đỉnh đầu hắn, nhất thời cơn tức giận sôi trào, hắn không nhịn được mà ho khan kịch liệt, dường như đến máu tươi cũng ho ra, cũng may nhờ người hầu ở bên cạnh vội vàng lấy một viên đan dược cho hắn, lúc này mới đè lại được thương thế, hắn che ngực, không ngừng thở hổn hển.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận