Bỗng nhiên, nghe thấy từ trong pháp chu truyền ra tiếng cười nhạt rồi sau đó nhìn thấy thanh đao kia được Tiểu Hồ Ly ôm ra. Nàng vẫn phí sức ôm lấy nó từng bước từng bước đi đến trước mặt binh chủ, rồi dùng sức ném cho hắn ta.
"Thanh đao này..."
Vị binh chủ kia nhận lấy thanh đao thần sắc ngưng lại nhìn vào trong chiếc pháp chu.
Sau đó bọn họ nghe thấy từ trong pháp chu truyền ra tiếng nói của Phương Thốn: "Trong một tháng, ta sẽ luyện ra một cái tốt hơn!"
Sau khi nói xong, pháp chu kết mây lại từ từ bay lên bầu trời.
...
"Cái gì?"
Một câu kia của Phương Thốn đã dùng pháp lực, mặc dù nói không tốn sức nhưng lại rõ rõ ràng ràng truyền khắp tứ phương, cũng không biết có bao nhiêu người nghe thấy đến kinh hồn bạt vía, lúc đầu giật mình cũng chỉ bởi vì Phương Thốn vứt ra một câu thái đột thế này, mà sau khi nghĩ kĩ lại nội dung của câu nói họ lại càng giật mình hơn, lại càng có người với ánh mắt nhìn lên pháp chu như nhìn một kẻ đên.
Trong một tháng luyện ra một loại binh khí tốt hơn...
Đây là muốn đấu trực diện với Luyện Thần Sơn à?
Hơn nữa trận đấu pháp này không phải là dùng sở trường của chính mình để đánh với đối phương mà là dùng sở trường của đối phương để đánh?
Hắn xem nơi luyện binh khí đứng đầu thiên hạ thành cái gì?
Chỉ là bất luận Phương Thốn nói cái gì thì ở đó sợ là sẽ lập tức có người đứng ra muốn tranh biện với hắn tới cùng, nhưng Phương Thốn chỉ cần nhẹ nhàng ném ra một câu như vậy, pháp chu đã tự rời đi, quả thực khiến cho những người đã sớm chuẩn bị một bụng câu hỏi bị nghẹn đến một câu cũng nói không ra được. Binh chủ Luyện Thần Sơn đã tức giận nên lúc nãy vội vàng hét lên một câu: "Lời này là thật?"
Lời của Phương Thốn từ từ truyền từ trên chiếc pháp chu truyền xuống: "Một tháng sau gặp ở Lão Kinh Viện!"
"Oa..."
Pháp chu đã nhanh chóng được những đám mây đưa đi. Mà xung quanh Xung quanh Luyện Thần Sơn một mảnh an tĩnh, không một tiếng động.
...
"Cái quái gì thế?"
"Vậy mà vị Phương nhị công tử kia lại muốn đấu binh khí với Luyện Thần Sơn à?"
"Điên rồi, điên rồi, hắn làm sao lại có suy nghĩ như vậy?"
Lúc Phương Thốn ném ra câu nói đó rồi rời đi, nguyên cả Luyện Thần Sơn cũng rất lâu không có ai trả lời, nhưng lúc Phương Thốn đã rời đi rồi thì nguyên cả Triều Ca như bùng nổ, bao nhiêu người nghe được tin tức này đều kinh ngạc cả nửa ngày, rất lâu mà không ngậm được miệng lại...
"Vị Phương nhị công tử này đấu pháp với Lão Kinh Viện mọi người đều đã vô cùng kinh ngạc, nhưng bởi vì hắn vốn đã tu luyện "Vô Tương Bí Điển" lại theo con đường đạo pháp tự nhiên quan trọng hơn là vận khí, nghe đâu không phải là thủ đoạn của bản thân hắn mà là có liên quan đến huynh trưởng Phương Xích của hắn, vì vậy mới miễn cưỡng chấp nhận, nhưng mà ai có thể ngờ được hắn đụng tới Lão Kinh Viện thì thôi đi, thế mà còn động thời chọc đến Luyện Thần Sơn?"
"Trận đấu pháp của hắn và Lão Kinh Viện bên nào thắng bên nào thua không quan trọng, dù sao đi nữa, giữ cái chống đỡ lâu đến như vậy mặt mũi cũng đẹp lắm rồi!"
"Nhưng đấu binh khí với Luyện Thần Sơn chẳng phải nhất định thua sao?"
"Hay là nói hắn thực ra là cố muốn thua Luyện Thần Sơn hơn?"
"..."
Đa số đều có cùng ý nghĩ này, cho dù trong Luyện Thần Sơn cũng có người tranh nhau nghị luận: "Nếu như vị Phương nhị công tử này thật sự ngông cuồng kiêu ngạo xem thường Luyện Thần Sơn ta, còn tự phụ cho rằng bản thân có thể luyện ra được binh khí tốt hơn, vậy bây giờ chúng ta nên phái một vài người biết nói đạo đi bác bỏ lời hắn, mắng chửi hắn xối xả để cho hắn biết Luyện Thần Sơn cũng biết mắng người..."
"Nhưng nếu như hắn thật sự cố ý dùng cách này để đưa "Vô Tương Bí Điển" cho Luyện Thần Sơn vậy thì chúng ta không những không được đi mắng hắn còn phải nhanh chóng lan truyền tin tức này ra ngoài, lót sẵn đường cho chuyện một tháng sau, tận lực khiến cho hắn không quá mất mặt, vui vẻ mà giao quyển sau đó cho chúng ta, lại tác hợp khiến hắn và vị Thất Vương điện kia hòa hợp."
"Nhưng mà hắn... Rốt cuộc trong đầu hắn đang nghĩ gì chứ?"
"..."
"..."
"Vị Phương nhị công tử này không phải là thật sự xem thường Lão Kinh Viện của ta mà đem "Vô Tương Bí Điển" giao cho bọn rèn sắt kia chứ?"
"Nghe khẩu âm này của ông ta so với trước có vẻ không giống, có điều cũng khó bảo đảm..."
"Vậy có thể làm gì đây? Xử lý hắn?"
"Bỏ đi, còn không bằng đi tìm một người hiểu chuyện chiêu hắn làm con rể còn đáng tin hơn..."
"..."
Một loạt các vị tọa sư Lão Kinh Viện thậm chí còn lén lút tụ lại với nhau, lúc thì cả mặt nghi ngờ, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc thì mặt mũi đỏ bừng. Nhưng nói tới nói lui trong lòng vẫn nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc chuyện này phải làm như thế nào.
"Dựa vào ngươi mà muốn đấu binh khí với Luyện Thần Sơn?"
Sau đó ở bên ngoài lúc này đã tràn ngập tin tức của chuyện này, Vân Tiêu, Hạc Chân Chương và những người khác cũng vội vội vàng vàng trở về Lão Kinh Viện, nhìn mặt hai người này hình như vẫn còn vẻ chếnh choáng, y phục ăn mặc không chỉnh tề cũng không biết bọn họ trước đó đã đi tham dự tiệc rượu nào nữa. Nói không nên lời nhìn Phương Thốn với ánh mắt cổ quái: "Đây là đùa gì vậy, thêm ta vào cũng không được..."
Đối mặt với một đám người lo lắng như vậy, Phương Thốn cười nhẹ nhàng: "Không thử thì làm sao biết được?"
"Cái này còn cần phải thử sao?"
Hạc Chân Chương quay đầu lại nắm lấy bả vai Phương Thốn nói: "Lời nói như những cô gái nói không nên lời còn có thể dùng để thử à?"
Vân Tiêu vô cùng tán đồng: "Không cần thử, nhất định là không được!"
Phương Thốn chỉ ra cửa: "Cút ra ngoài tỉnh rượu đi!"
Khi Tiểu Hồ Ly đá hai người đó ra ngoài, Mạnh Tri Tuyết nhìn Phương Thốn với ánh mắt cổ quái.
Phương Thốn cười nói: "Có vấn đề?"
Mạnh Tri Tuyết nhìn hắn chằm chằm một lúc mới nói: "Ngươi có phải lại nghĩ ra trò quỷ gì để lừa bịp người ta phải không?"
Phương Thốn cười nói: "Vì sao nói như vậy?"
Mạnh Tri Tuyết nói: "Ta biết mỗi lần người ta nghĩ rằng ngươi sắp thua rồi thì ngươi nhất định đang nghĩ ra một vố gì đó cho người ta!"
Mộng Tình Nhi nhìn chằm chằm khuôn mặt Phương Thốn một lúc lâu, cuối cùng thở phào một hơi nói: "Còn may không phải bị hủy dung thật..."
"Ai..."
Phương Thốn không còn lời nào để nói, đứng dậy từ từ vươn vai nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau đó hắn từ từ quay người nhìn Mạnh Tri Tuyết nói: "Trước đây có lẽ là đúng, nhưng lần này ta thực sự không có ý gạt người!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận