Trong bóng đêm ở phía bắc, một tiếng hét trầm đục vang lên, xuyên qua khoảng không, như một tiếng sấm truyền về phía Hắc Thủy Trại.
Có thể nghe ra, thành thủ Bạch Hóa Lý đang vô cùng tức giận, cơn thịnh nộ đã lên đến cực điểm.
Nhưng câu trả lời cho cơn thịnh nộ đó là một tiếng bùm vang lên.
Trong Hắc Thủy Trại, đồng thời có bảy tám nơi cùng một lúc cháy rực lên, sau đó đám trại phỉ xoay người rời đi.
Thành thủ nhìn thấy ngọn lửa này, sắc mặt cũng lập tức thay đổi rõ rệt, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Lão nô đáng chết này...
-Không hay rồi, yêu nhân muốn đốt trại bỏ trốn...
Lúc này bên trong Hắc Thủy Trại ác chiến liên miên, chết chóc thành một đoàn.
Bên ngoài trại càng không biết có bao nhiêu luyện khí sĩ chạy đến, đang nhìn chằm chằm vào Hắc Thủy Trại như thể muốn xông vào đó. Chỉ là thành thủ đã kịp đến và tế dậy Kim Ấn, khiến chúng tu đều phải hoảng sợ, lúc này mới tạm áp chế được sự kích động của họ. Nhưng đột nhiên nhìn thấy ngọn lửa được đốt lên, không quản được gì nữa, sự tham lam trong lòng nổi dậy, không biết có bao nhiêu người đang hò hét và xông thẳng vào Hắc Thủy Trại.
Theo lẽ thường thì giang hồ tản tu đều có vài phần sợ hãi thành thủ và thư viện. Theo lẽ thường sẽ không ai dám làm càn, nhưng nhìn đại loạn lúc này thì ai còn quản được sợ hay không sợ nữa, nhanh chóng vào Hắc Thủy Trại tìm nhân đan mới là việc chính...
-Trời ơi, ai dám phóng hỏa vậy?
-Chạy mau...
-Dắt theo con lợn đó...
-Hồng Đào nương tử mau đi theo ta...
Ngọn lửa đang bốc lên, bên trong Hắc Thủy Trại cũng loạn thành một đoàn.
Lúc này bên trong trại vẫn còn rất nhiều hãn phỉ còn không biết là đã xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy có người tấn công trại, tình thế khó áp đảo nên vô cùng hoảng sợ. Có người rút dao ra chém, có người mở miệng mắng chửi, còn có người nhân lúc đang loạn mà cướp giật, nhiều nhất chính là nhìn thấy luyện khí sĩ xông vào liền bỏ chạy không quản được gì nữa...
Nhưng trong trại hỗn loạn như vậy, tình hình còn hỗn loạn hơn, ngọn lửa cháy rực lên, ai còn nhìn được cái nào ra cái nào?
Nhìn thấy tình hình trận chiến hỗn loạn như mạ, đốt cháy như lửa, toàn bộ Hắc Thủy Trại đều bị bao vây, trận chiến loạn thành một đoàn.
Ngay cả Kim Ấn của thành thủ cũng không thể ngăn chặn hỗn loạn này...
...
...
-Đại thế đã đi...
Cũng ngay lúc thế cục đang hỗn loạn thì một luồng khí cơ hạo nhiên ở phương bắc và phương nam lần lượt ập tới.
Ở phương bắc đã hiện thân ảnh ra, chính là thành thủ của thành Liễu Hồ, người trên đầu đội bạch ngọc quán, Bạch Hóa Lý. Vẻ mặt của ông ta rất tức giận, rõ ràng đã tế dậy Kim Ấn, còn hi vọng có thể khống chế được cục diện, trong lòng càng hy vọng Lão Triều có thể ngoan ngoãn giao nộp nhân đan ra cho ông ta. Nhưng không ngờ trong trại lại nổi lên lửa. Một trận đại loạn, sắc mặt ông ta đều đã tái mét, nghiến răng nghiến lợi.
Theo sau ông ta còn có thần tướng và văn thư của thành Liễu Hồ cũng gấp gáp chạy đến, cả binh mã của Tập Yêu Tư, nhìn thấy chiến loạn này cũng vô cùng tức giận?
-Bạch thành thủ, trong ổ yêu nhân giấu nhân đan, tội lớn tày trời, ngươi còn không mau tập nã, còn muốn chờ bọn chúng tự mình đi ra hay sao?
Phương nam truyền đến một âm thanh tức giận, hà quang đạo đạo, khí cơ kinh người phát ra tứ phía, liền nhìn thấy giữa không trung xuất hiện một vị nam tử trung niên mặc áo bào ống tay to, sau lưng đi theo một con thanh dương, còn hai bên thì là các tọa sư và giáo viên có tu vi thâm sâu, lần lượt đều xuất hiện.
Người đang hét lớn đó chính là Chung Việt lão tiên sinh của thư viện, bên cạnh đi theo một người bạch phát Thương lão tiên sinh, lớn giọng hét lên.
-Hừ!
Thành thủ nghe vậy cũng vô cùng tức giận, lạnh lùng liếc nhìn tọa sư đó một cái.
-Loạn thế đã dậy, dừng không được. Nếu ai đó lợi dụng sự hỗn loạn này cướp đi nhân đan thì càng rắc rối hơn!
Cùng lúc đó, viện chủ của thư viện Công Dương Yển Thanh phất lên cây phật trần, đạp không bước lên, lạnh giọng nói với thành thủ.
Thần sắc của thành thủ vô cùng phẫn nộ, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về hướng của Hắc Thủy Trại, không nhìn thấy lão Triều bước ra dâng đan liền biết đại thế đã đi. Đặc biệt là khi nhìn thấy xung quanh có bao nhiêu là ánh mắt đang nhìn ông ta. Cuối cùng trầm giọng nói
-Bọn giang hồ ác phỉ này vô thị pháp luật Đại Hạ ta, dựa vào yêu thuật mà làm mây làm mưa, tư tàng nhân đan, tội không thể tha!
Ông ta đưa tay lên, có vẻ có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng quyết tâm hạ xuống
-Đều lấy xuống hết, không bỏ qua một ai...
Rầm rầm...
Sau lệnh của ông ta, chúng thần tướng, Tập Yêu Tư nhân mã và cả văn thư ở phía sau đều lần lượt giết vào trong đó.
Ở phía khác của thư viện, Chung Việt lão tọa sư và Thương lão tiên sinh thấy vậy càng thêm âm lãnh, đột nhiên phóng bước lớn tiến vào bên trong Hắc Thủy Trại, một thân ảnh khác thì bắn ra vô số phi hoàn vào đó. Những nơi mà họ lướt qua đều để lại một một màn sương mù đẫm máu, căn bản là đã không quan tâm trước mặt là ai, mặc kệ là hãn phỉ của Hắc Thủy Trại hay là yêu tu giang hồ, cứ giết chắc chắn không sai...
Thương lão tiên sinh vội vàng xông vào Hắc Thủy Trại, quanh thân bốc lên tầng tầng vu khí, tìm kiếm ngõ ngách rồi vội vàng đi sâu vào bên trong. Bất cứ ai cản đường, ông ta liền búng tay một cái, xung quanh liền phát lên những tiếng kêu thảm thiết, để lại toàn là thi thể.
Chúng giáo viên đằng sau nhìn thấy hai vị tọa sư như vậy, cũng không còn khách khí nữa, ầm ầm xông lên, buông tay đại sát...
...
...
Trong chốc lát, chiến thế đã bùng phát lên gấp mấy lần.
Một bên thành thủ, một bên thư viện, giang hồ tản tu, Hắc Thủy Trại phỉ, trong chốc lát giết thành một đoàn.
Lúc này, không còn ai phân biệt được ai là ai nữa.
Giang hồ tản tu từ nơi khác đến chỉ vội vàng xông vào Hắc Thủy Trại để tìm kiếm tung tích của viên nhân đan. Vì vậy họ chỉ chăm chăm nhắm vào những người trông giống đầu mộc hoặc là nghi ngờ người đó là Triệu đại đương gia. Còn một số người thì trông thấy số lượng xông vào Hắc Thủy Trại nhiều quá nên dứt khoát từ bỏ viên nhân đan đó, trực tiếp nhắm vào địa quật của Hắc Thủy Trại mà đi, chỉ nghĩ rằng có thể lấy được một chút gì đó thì lấy...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận