Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 614: Yêu ma công thành

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:13
Nhưng nói thế nào đi nữa thì từng đợt mưa kiếm dưới bầu trời đêm, thậm chí là bao phủ khắp lôi đài càng đã lại ấn tượng khó quên trong lòng Luyện Khí Sĩ để cả đời bọn họ nhớ mãi, bọn họ ngây ngốc nhìn về phía lôi đài, phi kiếm và binh khí chất chồng như một ngọn núi nhỏ, bọn họ chợt nghĩ đến cái gì gọi là số lượng thắng chất lượng.
Không biết có bao nhiêu người âm thầm phỏng đoán kết cục của mình trên lôi đài mà sắc mặt trắng bệch.
Không đỡ được!
Cũng không biết có bao nhiêu người lại âm thầm nghĩ rằng nếu mình cũng có núi kiếm như vậy thì sẽ lợi hại như thế nào, kết quả thần sắc thảm đạm.
Không mua nổi!
Nói cách khác, thực ra núi kiếm đặt ở lúc bình thường là không dùng đến, bởi vì khi ngăn địch cho dù đối phương không địch lại, cũng chỉ có thể đào tẩu, vẫn nên tìm một vài pháp bảo lợi hại để tấn công thì hơn, uy lực núi kiếm tuy tốt nhưng không thể nào bao phủ toàn bộ thế giới.
Binh khí này của Phương nhị công tử thực ra là được chế tạo riêng cho lôi đài này.
Người ở trên lôi đài không thể thoát khỏi sự trấn áp của binh khí này.
Nhưng nếu trốn ra sau lôi đài thì khác nào chịu thua.
Đương nhiên, nó không ngờ xích trên cổ làm nó muốn chạy trốn cũng không thể trốn thoát được đối thủ.
...
...
"Pháp trận quá nhiều, độ chính xác quá kém, đừng nói là tấn công tinh chuẩn, ngay cả xác định điểm tấn công cũng rất phiền phức rồi!"
Lúc chúng tu ở bên ngoài mở rộng tầm mắt thì Phương Thốn ở bên trong núi giả cũng đang âm thầm cân nhắc, phân tích ưu khuyết điểm của "binh khí" này: "Phi kiếm cũng mua được tạm thời, không đưa ra nhiều tiêu chí khắt khe nên tốt xấu lẫn lộn, có lớn có bé, lực hủy diệt cũng khác nhau, khiến cho thanh thạch biến thành sức mạnh, nếu đổi sang pháp trận tự thân thì áp lực quá lớn..."
"Nhưng sau hơn mười mấy đợt mưa kiếm, trước sau cũng chỉ có mấy vạn phi kiếm bay tới, pháp trận thế mà đã sụp đổ một nửa!"
"Quá kiém, không được, xem ra nhất định phải dung hợp pháp trận, hình thành trung tâm pháp trận rồi phối hợp pháp trận nhỏ mới được!"
"Nhưng phi kiếm ... thực sự không được, có thể chuyên luyện chế một loại đặc biệt bay rồi trở lại được!"
"Nếu có thể, tốt hơn là nên thu về..."
"Ngọn núi cũng quá yếu, nếu gặp Nguyên Anh đại Luyện Khí sĩ chỉ sợ là sẽ bị xé nát!"
"Ừm, lần sau làm trung tâm thất rộng hơn một chút, tốt nhất là kê một cái ghế mây, có thể nằm nghỉ thì tốt hơn..."
"..."
Trong lòng hắn đang phân tích và tính toán, đồng thời nghĩ đến khả năng cải tiến của loại binh khí này.
Bây giờ, Phương Thốn xuyên đến một thế giới tu hành, nhưng hắn cũng thường xuyên nhớ đến một ít kiến thức về sự lợi hại của "Binh khí" ở kiếp trước, hắn suy nghĩ cách biến chúng thành hiện thực, nhưng điều này không phải là dễ dàng để làm được, giống như thế giới này, hỏa dược có sẵn nhưng Luyện Khí Sĩ cung không rõ uy lực của nó, cho dù hắn có vắt kiệt bộ não để tạo ra súng ống tinh vi như ở kiếp trước thì ở thế giới này, viên đạn bắn ra cũng sẽ bị kẹp giữa hai ngón tay người khác.
Sự mạnh mẽ của Luyện Khí Sĩ cũng không phải chuyện đùa.
Cho nên, muốn biến nó thành hiện thực, hắn chỉ có thể tu hành căn cơ rồi dẫn vào một ít tư tưởng kỳ diệu.
Trận chiến hôm nay là một thực nghiệm mà không tốn phí thử!
Những ý tưởng đó đã thành hình trong đầu Phương Thốn từ rất lâu, những gì phải làm ngày hôm trước chỉ là rèn ra.
Đương nhiên, chế tạo này thực sự rất nhàn hạ và không thể chồng pháp trận lên nhau.
Dựa vào tu vi của Phương Thốn thì không thể khống chế được nhiều pháp trận như vậy, không nói tới hắn mà ngay cả Nguyên Anh sợ rằng cũng chỉ là miễn cưỡng, cho nên hắn dùng một phương pháp nhàn hạ là lấy long thạch thúc động để dẫn tới một trận chiến "không kể chi phí", cũng thật sự là không tốn chi phí gì nhiều, hắn tạo ra phi kiếm, những người khác có thể nhìn thấy, còn long thạch thì...
Không thể nói, nói ra sẽ dọa đến mọi người...
"Nói tóm lại, sau này sẽ cải tạo phương pháp chính chuẩn hơn một chút, rắn chắc hơn một chút, lợi hại hơn một chút, càng... tiện nghi hơn một chút!"
Trong lòng nghĩ ra đáp án, hắn nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Trận chiến này đã kết thúc.
Bất kể thân thể của Dạ Anh có cổ quái đến đâu, bất kể yêu pháp đáng sợ quỷ dị đến mức nào, trải qua một đợt mưa kiếm cũng chỉ có một kết cục, Phương Thốn từ lâu đã nhìn biết Dạ Anh không phải người giả tạo tính tình, lúc này, không nghe nó kêu gào thảm thiết cũng đủ để biết Dạ Anh hung ác điên cuồng thô bạo bị phi kiếm của hắn thu phục triệt để như thế nào.
Vì thế, sau khi đợi một lúc, hắn mới chậm rãi đi ra khỏi núi kiếm, vận chuyển pháp lực quét mắt về phía lôi đài.
Chẳng mấy chốc, hắn đã nhìn thấy bóng dáng của Dạ Anh ở bên trong rừng kiếm.
Lúc này, thằng bé nhìn rất thê thảm, hơn phân nửa cơ thể đều bị phi kiếm bao phủ tứ tung ngang dọc, chỉ lộ một chân ra bên ngoài.
Và cái chân kia không ngừng run rẩy.
"Run?"
Đột nhiên Phương Thốn có chút cảnh giác, không nói hai lời liền trở về núi kiếm.
Sau đó, lại tiếp tục một bắn ra một trận mưa kiếm!
Khi hắn ra ngoài, hai mắt vận chuyển pháp lực cẩn thận quan sát xung quanh, cuối cùng cũng hơi yên tâm.
Không còn run nữa!
...
...
"Chư vị, cái này xem như ta thắng chưa?"
Phương Thốn đi lên lôi đài, chậm rãi bay xuống, chân đạp xuống chuôi kiếm ở phía dưới, nhẹ giọng hỏi.
Quan phát lệnh ngồi bên cạnh lôi đài đã sớm tránh xa khỏi lôi đài, nghe thấy Phương Thốn hỏi, hắn cảnh giác quay về lôi đài, nhìn thoáng qua phi kiếm bao phủ, hắn không dám nhìn thẳng lôi đài, như đang nghĩ gì đó, ánh mắt của hắn ta băn khoăn nhìn phi kiếm rồi nhìn sang Dạ Anh, sau đó nhìn về phía Phương Thốn, cười khổ nói: "Cái này còn phải nói sao?"
Phương Thốn nghe xong mỉm cười.
Trên lôi đài, sắc mặt Thanh Giác Yêu Vương càng lúc càng trở nên vô cùng khó coi.
Dường như theo bản năng, hắn ta khó xử, ánh mắt hơi phân tán liếc nhìn xung quanh rồi tập trung nhìn về một hướng.
Dưới lôi đài, hắn nhìn vào một một nam tử mặc áo xanh, đột nhiên ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén.

Bình Luận

0 Thảo luận