Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 766: Ta có thể thắng còn ngươi thì chưa chắc (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Thần Vi Tử cười nói: "Giờ thì công tử đã nhìn ra được mà có mấy hồn chưa?"
"Nhìn qua thì chỉ có một!"
Phương Thốn gật đầu đáp lại, nhưng đột nhiên nói: "Nhưng thật là như vậy sao?"
Lúc nói ra lời này thì hắn đang đứng yên, pháp lực lại hơi bay ra phía trước, cứ từng luồng pháp lực tràn vào trong hồn phách kia, cứ giống như đang tiến hành một sự hóa giải vô cùng tuyệt diệu. Ngay lúc này thì một hồn phách kia đã bị tách thành bốn, nhưng trong đó còn có một chút liên kết không rõ ràng giữa các hồn, mà quá trình phân tách đó vẫn còn tiếp tục, dường như rõ ràng muốn chia hồn linh này thành bốn.
Thần Vi Tử giật mình, thầm nói một tiếng không hay rồi giơ tay lên thi triển pháp lực.
Dường như hắn ta đã đoán ra được Phương Thốn đang định làm cái gì.
Sách lược của họ khi kiểm tra Phương Thốn là ngươi nói là một hồn thì ta sẽ nói là có bốn hồn, còn ngươi nói bốn hồn thì ta sẽ nói là chỉ có một, mà đáp án của Phương Thốn chính là, ta nói có bốn hồn vậy thì sẽ có bốn hồn, ngươi không đồng ý thì ta sẽ tách ra cho ngươi...
Pháp lực của hắn ta phóng ra để bảo vệ hồn phách này rồi kéo về bên cạnh người mình.
Nhưng mà khí pháp lực hai bên vừa chạm vào nhau thì lập tức tán loạn ra xung quanh, vốn Thần Vi Tử này chỉ có tu vi đỉnh Kim Đan, pháp lực cũng không yếu nhưng còn kém hơn Phương Thốn rất nhiều. Hắn ta có thể cảm nhận được pháp lực của Phương Thốn rất thuần khiết, nó còn kết nối với cả hồn thể kia, mặc dù pháp lực của mình mạnh hơn đi nữa, thủ pháp có tuyệt diệu hơn nữa thì cũng sẽ bị pháp lực vô cùng thuần khiết này áp chế cho không thể đánh lại.
Hắn ta chỉ đành mở to mắt nhìn hồn phách kia bị chia thành bốn.
Mồ hôi lạnh của hắn ta đã túa ra.
Hắn ta không muốn thau ở đây, nếu như thua thì cái mạng nhỏ này sẽ...
"Hừ!"
Mà viện chủ Động U Viện nhìn thấy cảnh tượng này cũng không nhịn được mà nhướn mày, pháp lực khẽ chuyển động.
Đương nhiên, ông ta không thể đứng nhìn đệ tử nhà mình bị người ta áp chế, càng không thể để cho Động U Viện của mình thua dễ dàng như vậy, mà còn là thua một trận đã chắc thắng.
Nhưng ông ta vừa mới tỏa pháp lực ra thì hai bên truyền đến một tiếng ho nhẹ.
m thanh cực nhỏ nhưng lại như sét đánh vào lòng ông ta, ông ta quanh đầu lại nhìn thì thấy cách chỗ đứng không xa có người đang nhìn về phía mình, khuôn mặt mang vẻ ôn hòa nhưng nụ cười trên mặt thì vô cùng âm hiểm, viện chủ Động U Viện bất giác tức giận, nhưng lại nhìn thấy lão viện chủ kia đang giơ tay chỉ lên trời, viện chủ Động U Viện nhìn theo, sau đó cả người ông ta cứ như bị sét đánh, mùa hôi lạnh túa ra như suối...
Giữa không trung là Hoàng Thần Vương đang ngồi trên hỏa vân lạnh lùng nhìn về phía mình.
Mà giây phút ông ta ngẩn người thì pháp lực của Phương Thốn đã áp chế được Thần Vi Tử, hồn phách đó cũng đã bị tách rời thành bốn thứ khác nhau, lần lượt là một người, một chim, một thú, một động vật dưới nước.
Chúng đang lần lượt bơi về các phía khác nhau, sau đó thì rất nhanh đã tiêu tán vào hư vô.
Việc Thần Vi Tử âm thầm so sánh pháp lực đã thất bại thảm hại, lảo đảo mà lùi về sau mấy bước, vẻ mặt vô cùng tức giận: "Ngươi..."
"May vấn đề của các ngươi, ta dựa vào bản lĩnh của chính mình để trả lời."
Phương Thốn không hề nhìn hắn ta mà chỉ lạnh lùng nói: "Nhưng mà hóa hồn, phân tách hồn của Động U Viện cũng rất huyền diệu!"
Sắc mặt Thần Vi Tử còn đang thay đổi thì lại muốn hét lên chửi.
Nhưng Phương Thốn không định cho hắn cơ hội, đã tiếp tục nói: "Nhưng mà, vãn bối lại có một lời khuyên."
Nói đến đây, hắn nhìn về phía mọi người rồi lạnh lùng nói: "Một hồn là một hồn, một thân thể là một thân thể. Ở đời này có thể mượn tiền, có thể mượn vật, có thể mượn sức người, có thể mượn nhân tình, nếu như hào phóng thì có thể cho mượn cả vợ, nhưng chỉ có một chuyện là nếu mượn thể xác của người khác, ăn linh hồn của người đó hơn nữa không thèm trả thì là chuyện không thể chấp nhận được!"
Lúc nói ra những lời này, hắn nghĩ đến Lam Sương tiên sinh trước đây, sắc mặt hơi trầm ngâm.
Nhưng mà ngay cả hắn cũng không ngờ đến việc vừa nói ra những lời này, đột nhiên có một tiếng "ầm" vang lên, trên đỉnh đầu có một ánh sáng vàng phủ xuống, rõ ràng là có thể cảm giác được công đức của mình đang tăng lên cuồn cuộn, trong nháy mắt đã tăng lên mấy vạn công đức...
Việc này khiến Phương Thốn vô cùng bất ngờ mà ngây người ra một lúc.
"Chẳng lẽ nói thiên đạo cũng cảm thấy việc đoạt thể xác của người khác, ăn linh hồn của người khác là chuyện đại ác, vì vậy nên lúc ta mượn thuật hợp hồn của Động U Viện để nói chuyện này thì hợp ý với thiên đạo, nên đã trực tiếp ban công đức?"
"Chỉ là... chỉ là ta..."
Có một suy nghĩ vụt qua đầu hắn, hắn nghĩ ra được một chuyện rất lâu về trước.
"Ta xuyên không mà đến đây có phải cũng xem như là mượn thân thể người khác mà không trả không?"
"Nhưng mà lúc còn bé phụ mẫu đã nói là khi mang thai ta đã từng xuất hiện việc thai ngừng đạp, còn cho rằng là mang thai chết, sau này mới dần có chuyển biến tốt đẹp, chắc là lúc đó ta mới xuyên qua rồi chiếm được cái thai đó, việc đó thì không liên quan gì đến tội ác ăn hồn này cả. Nhưng mà giờ không thể phủ nhận được là mình đã mượn thân thể này..."
"..."
Lúc này Phương Thốn nhận lấy công đức trong lòng hiểu rõ, nhưng những người xung quanh lại không nhìn ra được.
Chỉ là những lời của hắn đã đánh thẳng vào lòng những người muốn đoạt xác, cũng như làm cho không ít người âm thầm gật đầu.
Ngay cả Lân Thành Vương cũng khẽ gật đầu mà nhìn qua đó.
Rồi nhìn Hoàng Thần Vương mà khẽ nói: "Dáng vẻ khi nói những lời này có mấy phần giống như vị tiên sư năm đó..."
"Công tử đã trả lời vấn đề của ngươi rồi!"
Lúc mọi người đang suy tư sau khi nghe xong lời của Phương Thốn, đột nhiên Thánh nữ Nguyệt Hàn Trang của Nguyệt Bộ Vu Tộc vẫn luôn yên lặng ngồi một bên lại lên tiếng: "Không biết là các người đã giải đáp được vấn đề mà công tử đưa ra chưa?"
Câu hỏi này của nàng đã làm cho sắc mặt Thần Vi Tử trở nên khó coi.
Hắn ta nhìn về phía viện chủ Động U Viện để cầu cứu...
Ánh mắt đó hiện rõ ý cần cứu giúp...
Nếu còn không cứu nữa, thì ta chết mất...
...
...

Bình Luận

0 Thảo luận