Cũng có người bố trí phòng thủ khắp nơi, tìm kiếm tất cả những người trở về từ chiến trường đó rồi lục soát người bọn họ.
Giống như nước càng sôi thì bọt nước càng lớn.
Thuận theo dòng người ngày trải qua muôn vàn khó khăn để về tới Đại Hạ, chút sóng gió này cũng lập tức lan tràn đến Đại Hạ ngay.
Bây giờ tất cả mọi người bàn tán về một bí mật công khai: Vô Tương Bí Điển xuất thế!
Bây giờ truyền thừa của tiên sư đã trở lại thế gian!
Dường như không thể nào tưởng tượng được, Vô Tương Bí Điển dẫn động lòng tham của không biết bao nhiêu người, lại một lần nữa xuất hiện trên giang hồ, sau đó lập tức gây ra cơn sóng không cách nào tưởng tượng được.
Trong khoảng thời gian ban đầu, tin tức Vô Tương Bí Điển xuất hiện lan truyền ra, ngay sau đó truyền ra rất nhiều động tĩnh mới.
Trong chiến trường đó có được một nửa cuốn, dùng hết bản lĩnh của mình để chạy trốn vì sợ sẽ bị người khác đuổi giết.
Cũng có người có thái độ khác thường, tuyên truyền rộng rãi, nói rằng trên tay mình có Vô Tương Bí Điển, hơn nữa còn nguyện ý bán giá cao...
Càng có nhiều người liên kết thành tiên xã một phương, tên là thu hút anh tài thiên hạ, đàm luận thành tích vĩ đại của Phương Xích tiên sư khi còn sống, nhưng trên thực tế mọi người đều biết, nói về kinh nghĩa là giả, đây đều là tỏ rõ ý định mời chào, hoặc là ám chỉ những người trên tay có Vô Tương Bí Điển mọi người cùng nhau công khai, để dễ chia sẻ, như vậy mới có thể có được nhiều nội dung hơn...
Điều đáng nói là trong quá trình này, bỗng nhiên danh tiếng của Nam Sơn Minh truyền khắp thiên hạ.
Lúc trước hầu hết những người đến núi Vấn Thiên đều che mặt, khó có thể tự chứng minh nói mình cũng là người trong Nam Sơn Minh, về sau cũng có người mang đến tin tức của Nam Cương, nói có Nam Sơn Minh đại náo Ôn Nhu Hương, lại càng làm cho danh tiếng này một truyền đi cả ngàn dặm!
Chỉ có điều, dưới cục diện điên cuồng này cũng có chút chuyện thú vị không biết thật hay giả truyền đến.
Nghe nói có người ở một tiên hội nào đó, gom đủ mấy trang trước của Vô Tương Bí Điển, trang đầu tiên lại viết:
"Muốn luyện công này, trước tiên phải tự cung!"
Nhìn những huyền bí tinh thâm ở phía sau, pháp quyết huyền công hấp dẫn người khác, người ở tiên hội này nhẫn tâm hạ đao.
Nhưng tiên hội lần thứ hai, lại có người lại mang theo một tờ giấy tới, chính là trang thứ hai mà bọn họ thiếu.
Nó chỉ viết một câu: "Nếu không tự cung, cũng có thể thành công!"
...
...
Sau đó người cầm trang thứ hai đã bị một đám người đuổi giết, thật là thê thảm!
"Không hổ là người đã từng gặp công phảo Bản Nguyên Thiên Tâm..."
"Hóa ra chỉ ở trong mắt của ta thì Vô Tương Bí Điển mới có thể xem như là một bộ kinh tốt..."
Bởi vì "Vô Tương Bí Điển" xuất thế đã thu hút toàn bộ Đại Hạ, một dòng nước ngầm dâng trào, lúc này Long Thành nắm giữ nhiều nội dung nhất "Vô Tương Bí Điển" trên thế gian, vị lão Long chủ kia ngồi xếp bằng ở bên trong Huyết Trì cuồn cuộn nghiêm túc lật xem từng trang rồi lại củng bố bí pháp, dùng phiến ngọc khảm lên cuộn giấy, sau đó vừa suy ngẫm, vừa gật đầu trầm ngâm.
"Vô Tương Bí Điển" trên tay hắn ta cũng là không trọn vẹn, cũng không tiếp nhận được rất nhiều nội dung từ đầu đến cuối, thậm chí chênh lệch đến bảy tám trang, nhưng mà tu vi ở chỗ này thì ánh mắt cũng ở chỗ này, nội dung mà người khác xem còn không rõ thì hắn ta lại có thể lĩnh hội rất nhiều.
Ít nhất, hắn ta có đủ năng lực để nhìn thấy sự thật từ trong tàn dư này.
Mà điều này cũng làm cho hắn ta càng lật xem, trong lòng càng dâng trào sóng lớn không thua kém gì trong Huyết Trì.
"Cái tên họ Phương kia, bất luận hắn luyện ra công pháp gì, cho dù là công pháp có thể so sánh với cao nhân ở cảnh giới Thiên Ngoại Thiên Tiên thì ta cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ, cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên khà khà, chỉ loại kiến thức như này mới được coi là kinh diễm..."
"Cũng không trách được lão nhị Phương gia lại chủ động giao công pháp này ra..."
"Nhìn chữ viết kinh văn này, sợ không phải là nguyên gốc của Phương Xích kia mà là sao chép ra, mặc dù chữ viết có chút đoan chính cũ kỹ nhưng dường như lộ ra vài phần yêu khí, bởi vì nhìn tính chất của chữ có thể biết lão nhị Phương gia kia có chút yêu tính."
"Bởi vì là tính chất như vậy nên hắn ta không thể nào không biết hậu quả khi tu luyện pháp này, có lẽ ban đầu hắn cũng coi "Vô Tương Bí Điển" là công pháp gì đó khó lường nên lén lút tu luyện..."
"Nhưng cuối cùng đã ý thức được vấn đề ở đâu, càng tu càng sợ, lúc này mới dễ dàng giao ra như vậy..."
"Chỉ tiếc rằng, tên ngu xuẩn đáng chết đó..."
Càng phát hiện ra sự ảo diệu của "Vô Tương Bí Điển" thì ánh mắt hắn ta nhìn vào cuộn giấy vụn trong tay càng trở nên lạnh lùng.
Rõ ràng đối phương đã thành thật giao ra bản thảo nhưng lại bị nhi tử của mình cho thành đống giấy vụn...
"Mặc tiên sinh!"
Long Thần Vương thầm tức giận rồi nhỏ giọng gọi.
Đằng sau bức màn treo gió có một nữ nhân mặc nho bào màu trắng, trên đầu đội nho quan đi ra.
Nàng ta khẽ khom người, lắng nghe mà mặt không chút thay đổi.
"Bây giờ Lân Nhi đang ở đâu?"
Nữ nhân kia khom người nói: "Đang ở bên ngoài chờ sai khiến!"
"Đánh hắn ba roi!"
Long Thần Vương lạnh lùng nói: "Sau đó bảo hắn ta làm hai việc!"
Nữ nhân thì thầm: "Việc gì vậy?"
Long Thần Vương cầm Vô Tương Bí Điển trong tay, lấy một chút pháp lực nâng lên đưa đến trước mặt nàng ta, lạnh lùng nói: "Ghi quyển bí pháp này thành ba bản, một bản để lại trong cung, một bản dự phòng, một bản đưa đến Ôn Nhu Hương, ngươi phải tự mình chép lại, ngươi có thể ghi nhớ nội dung trên đó!"
Nữ nhân kia biết đây là một món quà bèn vái lạy nói: "Tạ Thần Vương!"
Mặt Long Thần Vương không có chút cảm xúc nào: "Ngoài ra, khi đưa đến Ôn Nhu Hương cũng phải thúc giục bên kia một chút, ta cũng cần yêu đan!"
Hắn ta dừng lại một chút, nhìn về phía Huyết Trì: "Ít nhất mười vạn viên!"
Nữ nhân thấp giọng trả lời, hai tay cầm một cuốn Bí Điển này rồi lặng lẽ rời khỏi Huyết Trì.
Mãi đến khi trong sảnh chỉ còn lại một mình mình, Long Thần Vương mới lặng lẽ quay đầu nhìn về phía đóa hoa sen bay trên Huyết Trì, vốn là có tám đóa hoa sen, hiện giờ lại chỉ còn lại ba đóa, tất cả những bông khác đều khô héo, sắc mặt của hắn cũng có vẻ hơi khó coi, qua một lúc lâu mới thầm nói: "Khi còn sống, một kiếm của ngươi hủy đi thần thông đỉnh cao của ta, vốn là tội lớn phải chu di toàn tộc..."
"Nhưng bây giờ, Vô Tương Bí Điển mà ngươi sáng tạo ra, lại khiến cho ra từ đây hiểu được nhiều điều..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận