Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 197: Không biết sống chết (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:33:36
Trong chớp mắt, thân thể hắn bỗng nhiên trầm xuống như một ngọn núi, pháp lực vô cùng tận vây quanh, bầu trời trong vòng trăm dặm biến sắc. Cũng vào lúc này, tất cả nước ở Liễu Hồ đều hất lên trời cao, sóng nước kinh thiên động địa vọt lên giữa không trung, bách tính thành Liễu Hồ cách đó trăm dặm cũng có thể cảm nhận được vùng đất rung động.
Sau một hồi lâu, tất cả chỗ nước đó lại rơi từ trên trời xuống, đập ầm ầm vào trong hồ.
Sóng triều lên xuống như vậy chưa bao giờ xảy ra cả, khiến Liễu Hồ ngày thường bình dị bỗng nhiên có thêm vài phần cuồng nộ.
Sau một lúc lâu sau, trên những con sóng phập phồng không ngừng, một nam tử mặc quần áo cầu kỳ chậm rãi đi ra, trong lòng ôm một con mèo đang liếm mép, giống như là vừa ăn no xong, phía sau là hai con chó nhỏ liều mạng bơi theo...
Đi tới bên bờ, hắn nhìn về phía thành Liễu Hồ, nói nhỏ:
-Lại là năm nghìn vàng, giá cả không hơn...
...
...
Mà lúc này, theo một tiếng vang kinh thiên động địa từ Liễu Hồ, tâm thần của mọi người ở thành Liễu Hồ đều phải chịu rung động dữ dội, cơ thể như bị đạp xuống đáy cốc, rồi lại bay vút lên trên, đứng cũng không vững.
Phương Thốn đuổi kịp người hầu mặc đồ xanh kia, một kiếm giết chết, sau đó cầm lệnh bài của hắn ta trong tay.
Nhìn lướt qua, sau đó thu lại.
Sau đó hắn xoay người lại, cắm Ngân Xà Kiếm vào chiếc ô cũ, ánh mắt nhìn thoáng qua xung quanh.
Chỉ thấy lúc này viện chủ thư viện Công Dương Yển Thanh, tọa sư Chung Việt lão tiên sinh, cùng với mấy vị tọa sư khác và gần như toàn bộ giáo viên đều xuất hiện bên cạnh thành, im lặng nhìn tất cả cảnh tượng ở đây. Mà ở bên kia, thành chủ Bạch Hóa Lý mới chậm chạp đi tới, nhìn cảnh tượng hỗn độn trong thành, trên mặt ít nhiều cũng có chút kinh ngạc và đờ đẫn, sắc mặt âm dương bất định.
Phương Thốn kẹp chiếc ô lại dưới cánh tay, chậm rãi đi tới trước mặt viện chủ thư viện Công Dương Yển Thanh.
Hơi thi lễ một cái, sau đó đưa một phong thư cho viện chủ, trên đó chính là lời phê của thư viện về hắn.
-Phần phẩm hạnh, ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không thấy ai ở thành Liễu Hồ có tư cách phê chú giúp ta, cho nên ta liền tự điền vào!
Phương Thốn mỉm cười nhìn viện chủ, nói:
-Ngài không có ý kiến gì chứ?
Sắc mặt viện chủ hơi tái, một hồi lâu sau mới chậm rãi gật đầu.
Phương Thốn cười cười, xoay người rời khỏi.
Đi được vài bước, liếc thấy Thanh Dương của viện chủ đứng ngơ ngác trên không trung.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút không vừa mắt, thế là hắn đá một cước, đá nó tới cạnh chân thành chủ.
Dê không dám động, thành chủ cũng không dám động.
Viện chủ có con dê bị đá, đương nhiên cũng không dám lên tiếng.
Phương Thốn lúc này mới thỏa mãn hơn một chút, mang theo chiếc ô cũ, chậm rãi bước đi.
Đêm nay, Phương phủ thiết rượu chiêu đãi đồng môn, bằng hữu và láng giềng của nhị công tử.
Phòng khách một bàn, ngoại viện có mười tám bàn.
Đồng môn và bằng hữu là Mạnh Tri Tuyết, Hạc Chân Chương, Mộng Tình Nhi, Nhiếp Toàn và Vũ Thanh Ly trong thư viện Bạch Sương, cùng với lão đan sư Khúc lão tiên sinh và tôn nữ hay e thẹn của ông ta trong dạ phường cùng ngồi một bàn ở phòng khách do Phương lão gia tử và phu nhân đích thân tiếp đãi, còn Phương nhị công tử ngồi ở đầu dưới, có vẻ không hợp bối phận và quy củ nhưng Phương gia mời tới thì cho rằng đây là chuyện đương nhiên. Những người này đều đã chạy đến cứu giúp nhị công tử lúc hắn bị người ta ám sát, thế nên bất luận thân phận, số tuổi hay bối phận của họ đều có tư cách ngồi đây.
Ở ngoại viện, các hàng xóm láng giềng đã ngồi đầy mười tám bàn, cười nói và bàn luận lớn tiếng, ăn tiệc tại bàn ở Phương gia này không phải mất tiền, nếu không thì sao người ta nói Phương gia không giống với người khác chứ, món ngon và rượu được bày ăn tại bàn ở phía ngoài và trong phòng khách đều không khác gì nhau, nhưng có hơi khác với phòng khách là nếu tiệc bên ngoài đã được ăn sạch thì có thể gọi đầy tớ Phương gia ra mang lên tiếp.
Tuy chỉ giúp đỡ Phương gia nhị công tử đánh nhau mà thôi, dù còn chưa thật sự ra tay nên vậy là quá thịnh soạn và khách khí rồi!
Song Phương gia lại cảm thấy chưa đủ, không chỉ có lão Hoàng quản gia dẫn theo vài người hầu có tửu lượng tốt trong phủ đi qua đi lại mời rượu. Thậm chí cả Phương gia lão gia và phu nhân cũng ra ngoài kính ba hồi rượu, vả lại Phương nhị công tử cũng đi ra, còn cười vỗ quyền vài lần với mọi người.
Lão Hoàng quản gia nhìn khung cảnh náo nhiệt này thì trong lòng đầy cảm khái.
Bất chợt, từ tiệc rượu này nhớ tới tang yến nửa năm trước khi đại công tử được hạ táng.
Vừa giống nhau lại vừa khác nhau.
Giống nhau là lần này bên trong phòng khách có bày tiệc nhưng khá ít, ngược lại có rất nhiều hàng xóm láng giềng ăn uống trong tiệc tại bàn ở ngoại viện, hơn nữa những thế gia chủ tôn quý, giáo viên thư viện, văn thư và thần tướng của phủ thành thủ trong thành Liễu Hồ đều không đến. Còn chỗ khác nhau chính là địa vị của Phương gia trong mắt bách tính của thành Liễu Hồ rõ ràng rất khác biệt...
Nhóm luyện khí sĩ ở thành Liễu Hồ tới ít không phải vì họ không muốn.
Lúc này ở ngoài Phương phủ có không ít quản gia trong phủ cầm lễ lạc hậu hĩnh đầy tôn kính muốn vào phủ thăm hỏi.
Dù sao Phương gia nhị công tử bị dư nghiệt của Thôn Hải Bang hành thích, có bị giật mình không nhỉ, cầm những đan dược này để dưỡng sinh cũng được...
Không chỉ có những luyện khí sĩ thế gia trong thành cầm thiệp mời cố gắng bái phỏng nhưng lại bị chặn ở ngoài cửa mà viện chủ của thư viện Bạch Sương và thành thủ Bạch Hóa Lý cũng tới một chuyến, song khi bọn họ đi tới góc đường thì chứng kiến có quá nhiều người vây trước cửa Phương phủ nhưng không vào được và thấy hai con sư tử đá trước cửa Phương phủ thì quả thật bọn họ không dám đi tới trước cổng Phương gia nữa...
Nhìn nhau thở dài rồi xoay người rời đi.
Trong khoảnh khắc liếc nhìn nhau, cả hai đều tỏ vẻ lo lắng và mất mát khôn tả, chẳng qua không nói ra mà thôi.
...
...
Ai có thể ngờ Phương nhị công tử lại có thủ đoạn xuất chúng bậc này?

Bình Luận

0 Thảo luận