Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 740: Lấy đi, lấy hết đi

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
"Lẽ nào Ngọc Hành tiên sinh đã đạt được đột phá nào sao?"
Mọi người nghe thấy vậy đểu vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
"Không!"
Ngọc Hành tiên sinh tiếp tục nói với vẻ kiêu ngạo: "Ta không có đạt được đột phá nào nhưng... Viện chủ đã đích thân đưa đến một quyển trục!"
Đầu tiên mấy vị lão tu sững sờ, sau đó vô cùng vui mừng: "Viện chủ chịu ra tay rồi sao? Việc này được giải quyết chắc rồi."
Bên trong chỉ có một giọng nói yếu ớt vang lên: "Sao ta lại cảm thấy là viện chủ vốn đã sớm ra tay rồi, chỉ là lúc đầu ngài không có bước tiến nào nên mới ra vẻ thành thật bế quan, đến bây giờ có đột phá rồi thì mới sai người đưa đến..."
Tất cả thần thức đều trở nên yên tĩnh một chút, rồi sao đó vang lên một loạt tiếng ho khan.
"Bất luận thế nào, cũng sắp có kết quả rồi..."
...
...
"Bất luận thế nào, cũng sắp có kết quả rồi..."
Mà vào lúc này, Phương Thốn đã trở lại trong tịnh thất, trong tay vẫn đang chơi đùa với chiếc hồ lô tròn vo đã trở nên đáng yêu hơn, trong lòng chậm rãi suy nghĩ: "Phía Thất Vương Điện đã chờ gần hai tháng rồi, e rằng sắp không kiềm chế nổi nữa. Sau chuyện đấu đan, nếu như ta thua thì còn được, nếu như không thua thì sợ rằng những người khác sẽ không nhẫn nhịn nổi nữa mà trực tiếp vùng lên đi?"
"Mà tới khi đó..."
"Ha ha..."
Sau đó mấy ngày, cứ đến nửa đêm là Phương Thốn đúng giờ lên trời dẫn mây.
Sấm sét, mây mù trong hồ lô Bát Bảo của hắn càng ngày càng nhiều, càng ngày càng ngưng đọng lại. Dù sao, hồ lô này là lần đầu tiên Phương Thốn luyện thành, không gian bên trong có hạn, muốn tích trữ nhưng cũng không được nhiều lắm. Mỗi ngày Phương Thốn đều tích trữ mây, luyện hóa từng chút một rồi ngưng đọng lại, dần dần, đồ vật chứa trong bát bảo hồ lô đều chỉ còn lại tinh hoa...
Làm đến mức này tất nhiên sẽ lãng phí năng lượng, vô cùng lãng phí.
Nhưng Phương Thốn cũng không để ý mà trái lại, sau mỗi lần dẫn ra thì hắn nhanh chóng bù đắp vào.
Ông trời rất hào phóng...
Khi hồ lô Bát Bảo này dần dần đạt tới trạng thái bão hòa thì sức mạnh ngưng đọng bên trong cũng trở nên tinh khiết, thậm chí ngay cả Phương Thốn cũng bắt đầu cảm thấy sức mạnh trong hồ lô này không nhỏ, hắn cũng thấy hài lòng. Hồ lô trống rỗng cũng không sao, chỉ có thể khiến cho mấy tên đầu đá luyện khí kia khiếp sợ mà thôi, đấu pháp với người khác cũng vô dụng. Nhưng lúc hồ lô này sắp đầy thì đấu pháp với người khác...
... Nói thật, hắn có hơi chờ mong đấy!
...
...
Mà trong quá trình hắn mỗi ngày đều ban đêm dẫn mây, ban ngày nưng luyện ngưng luyện thì tiến trình luyện đan của Khúc lão tiên sinh cũng tiến triển rất nhanh.
Phương Thốn chuẩn bị xong phòng luyện đan và tất cả linh tài bảo dược luyện đan cho lão tiên sinh, đồng thời tìm những tên Man tộc khỏe mạnh làm trợ thủ... Nói đến đây, Phương Thốn cũng hơi hụt hẫng, Khúc lão tiên sinh này tình nguyện chọn những tên Man tộc đó chứ không chọn hắn... Còn nữa, tất cả những người hầu hạ đó cũng chỉ có thể đứng đợi, vì hiệu suất làm việc của Khúc lão tiên sinh rất kinh người, không tới ba, năm ngày đã luyện thành một viên.
Tất nhiên Phương Thốn rất vui mừng, chỉ cần ngửi, liếc mắt qua hoa văn, màu sắc, mùi vị một cái là đã phán đoán ra được:
Đan này cực kỳ bất phàm!
Tuy lúc đó hắn và Khúc lão tiên sinh cùng nhau thảo luận, cũng đã nhận định đan phẩm có chút chưa đạt, nhưng điều này đã làm người khác vui mừng rồi.
Dù sao, hắn nói ra ý tưởng với Khúc lão tiên sinh, rồi đến lúc hắn dung hợp vào đan phương rồi luyện chế thành đan này, tổng cộng cũng mới có chừng nửa tháng. Tuy vẫn có chênh lệch nhưng cũng không thể bắt bẻ, dù sao lúc trước còn có mặt trái điển hình của tài liệu giảng dạy ở đây mà...
... Bốn lão đầu giúp hắn luyện khí đó không biết xấu hổ lại tự xưng là tông sư, từ cây hồ lô mà luyện thành quả bí đao luôn!
"Lão tiên sinh, đan này..."
Phương Thốn đang vui mừng, định vươn tay lấy đan.
Mà Khúc lão tiên sinh chỉ nghiên cứu một lát thì tỏ vẻ không vui, tiện tay ném ra ngoài cửa sổ: "Phẩm chất kém!"
Ông ta nói với Khúc Tô Nhi và chủ nhân Hắc Hồ: "Tiếp tục!"
"Chuyện này..."
Phương Thốn thấy mà đau lòng, nhưng lại không thể quấy rối Khúc lão tiên sinh đang chìm đắm trong luyện đan, sợ sẽ bị ông mắng nên không thể làm gì khác hơn là bất mãn đi ra ngoài. Hắn tìm thấy viên đan dược đáng thương này bên trong bụi cỏ thì thở dài một tiếng, sau đó nhặt nó lên, còn lấy ra một chiếc khăn mùi soa cẩn thận lau mấy lần, cảm thấy đau lòng thay viên đan dược bị ghét bỏ này.
"Ôi, Phương nhị công tử còn nhặt viên phế đan rơi trên mặt đất này sao?"
Cách đó không xa, Hạc Chân Chương cầm một hộp son phấn đi qua, thấy dáng vẻ của Phương Thốn thì bắt đầu cười lớn.
Phương Thốn yếu ớt liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi biết viên phế đan này đáng giá bao nhiêu tiền không?"
Hạc Chân Chương tò mò: "Bao nhiêu?"
Phương Thốn truyền âm với hắn một câu, sau đó khẽ than thở rời đi, chỉ còn lại Hạc Chân Chương ngơ ngác đứng tại chỗ.
...
...
Lại qua năm ngày nữa, viên đan dược thứ hai của Khúc lão tiên sinh ra lò, Phương Thốn đúng lúc chạy tới, hắn vốn không ôm quá nhiều vui mừng so với lần trước, nhưng sau khi nhìn thấy viên đan này thì hai mắt hắn lập tức sáng lên. Phương Thốn là người không dễ dàng biểu lộ tâm trạng ra ngoài, nhưng bây giờ hắn thật sự không thể che giấu sắc mặt vui mừng của mình được, khen không ngớt: "Bản lĩnh của lão tiên sinh quả là thần kì..."
Khúc Tô Nhi đứng kế bên lén lút liếc nhìn Phương Thốn.
Nàng cảm thấy hơi mất mát, ánh mắt vị Phương nhị công tử này nhìn chằm chằm viên đan dược còn trìu mến hơn nhìn nàng ta nữa...
Cũng không thể trách Phương Thốn.
Dưới cái nhìn của hắn, viên đan dược lần trước đã rất hiếm thấy rồi, chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ không có tiến triển quá lớn. Nhưng bây giờ liếc mắt một cái thì phát hiện viên đan dược này đã gần đạt tới sự hoàn mỹ mà hắn tưởng tượng trước đây, mà giờ mới là ngày thứ năm thôi...
Đạt đến trình độ này thì sao có thể không tạo cho hắn cảm giác vừa mừng vừa sợ được cơ chứ?
Nhưng Khúc lão tiên sinh cầm trong tay, chăm chú nhìn rồi chỉ lạnh lùng nói: "Còn có tỳ vết!"
Nói xong thì giơ tay ném ra ngoài.
"Đây..."
Phương Thốn không biết làm sao, đã gần hoàn hảo như vậy rồi còn muốn thế nào nữa?
Hắn vừa đau lòng, vừa đi ra ngoài nhặt, nhưng lại không tìm thấy.
Vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy bóng dáng của Hạc Chân Chương, hắn ta đang nhanh chóng chạy trốn...
...
...

Bình Luận

0 Thảo luận