"Tiêu nhiều tiền như vậy trong một lần, huynh không sợ bị người ta nghi ngờ sao?"
Vũ Thanh Ly là người đầu tiên đặt ra câu hỏi này.
"Không sợ, vì ta chính là để cho họ biết!" Câu trả lời của Phương Thốn cũng rất đơn giản.
Vũ Thanh Ly cũng không nhiều lời nữa, xoay người bận rộn làm công việc của mình.
Hắn cũng chỉ muốn bảo đảm rằng, những việc hiện giờ không phải là do Phương Thốn nhất thời làm, mà là hắn đã sớm cân nhắc từ trước.
...
...
Trước Phương Thốn, không ai nghĩ luyện một thanh thần binh lại dễ dàng như vậy.
Và sau Phương Thốn, cũng rất lâu không xuất hiện điều gì rầm rộ như vậy nữa.
Trước đó, Phương Thốn đồng ý với Luyện Thần Sơn, một tháng sau, sẽ ở cửa ra vào của Lão Kinh Viện, mời mọi người bình phẩm binh khí.
Nhưng cho dù hắn có là tác giả của vụ việc rầm rộ kia thì cũng vẫn phải mất đến hai mươi ngày để chuẩn bị, thẳng đến ngày thứ hai mươi, trên mảnh đất bị lều trại vây quanh, lần đầu tiên có một ánh lửa vọt lên, sau đó lại đến sắc tiên kim phản chiếu trên những đám mây đen dày đặc giữa không trung bao la, tiếp sau đó, tiếng búa đinh tai nhức óc bắt đầu vang lên, hơn nữa tiếng vang đó vang lên liên tục khoảng mười ngày...
Chỉ khổ cho những học tử của Lão Kinh Viện, đã năm sáu tháng không được phơi chăn, bây giờ ngày nào đi ngủ cũng phải nghe tiếng sắt va vào nhau.
Theo lời đồn đại, các học tử của Lão Kinh Viện đã nhao nhao bày tỏ thái độ, khoảng thời gian đó, tâm đạo của họ đã trải qua một quá trình rèn luyện cực kì tốt.
...
...
Cuối cùng, kỳ hạn một tháng cũng đã tới, bốn vị trưởng lão và tám đại đệ tử của Luyện Thần Sơn do binh chủ dẫn đầu, trong tay cầm binh khí đã được luyện từ một tháng trước, sau đó trong một tháng này, dùng tất cả những biện pháp gia tăng sức mạnh của trời đất vào "Sơn Hà đao", chậm rãi đi về phía Lão Kinh Viện, đi cùng bọn họ còn có vô số người hiểu chuyện ở Triều Ca.
Lão Kinh Viện đã lâu lắm rồi không được náo nhiệt như này.
Đám đông ở cổng gần như kéo dài đến mười dặm, vô cùng nhộn nhịp.
Bình thường, Lão Kinh Viện vốn thích sự yên bình, nhưng lần này lại không đuổi người đi bởi vì mấy đại tọa sư cũng đi xem sự náo nhiệt.
Nếu không đi xem náo nhiệt thì trong lòng bọn họ còn sốt ruột hơn...
...
...
"Phương nhị công tử, thời hạn một tháng đã đến, Luyện Thần Sơn của ta đã đến nơi hẹn!"
Binh chủ của Luyện Thần Sơn cùng với Thương tiên sinh và mấy vị trưởng lão khác chậm rãi lướt qua đám đông, họ đi đến đâu là dòng người tản ra hai bên đến đó, bước chân của họ lúc này rất nặng nề, sắc mặt cũng rất nghiêm nghị, rõ ràng là họ đã nghe về tất cả những gì Phương Thốn làm trong tháng này, vì vậy, sự tự tin của họ đã không còn mạnh mẽ như tháng trước.
"Đến giờ tỵ mới là thời hạn một tháng, ngươi gấp cái gì?" Bên ngoài lều, có một lão giả ngồi trên ghế trúc, bắt chéo chân, quất ống thuốc, chẳng hề để ý cười cười.
Binh chủ nhìn lão giả này, thần sắc không có nửa phần kiêu căng, trầm giọng nói: "Toái Tận Thần Binh Tiết tiên sinh, Luyện Thần Sơn của ta trước sau ba lần, đã mời ngài rời núi, ngài vẫn không để ý, ta không ngờ được bây giờ ta đấu binh khí ở Luyện Thần Sơn, ngài lại tới..."
"Là ngươi nghĩ nhiều rồi..."
Vị Tiết tiên sinh kia chính là một trong bốn đại tông sư, cười khà khà đáp: "Lão nhân gia ta không kiêu ngạo như người Luyện Thần Sơn các ngươi, bày ra cao quý như vậy, suy cho cùng cũng chỉ là một người thợ thủ công, nhận tiền giúp người ta luyện khí là lẽ hiển nhiên, mà bốn người bọn ta không quen biết nhau, khó khăn lắm mới cùng nhau luyện thứ đồ chơi nhỏ này, cũng coi như là..."
Người binh chủ kia vừa nghe xong, sắc mặt đã căng cứng.
Tiết tiên sinh lại đột nhiên cười rồi nói: "Đừng căng thẳng, thật ra bọn ta luyện khí cũng rất bình thường."
Biểu tình trên gương mặt binh chủ vẫn còn rất nghi hoặc.
Vị Tiết tiên sinh này lại tiếp tục nói: "So với yêu cầu của chủ nhân, binh phôi chúng ta luyện ra cũng chỉ tính là bình thường!"
"Nhưng đối với Luyện Thần Sơn của các ngươi mà nói, có lẽ rất không bình thường..."
"Chủ nhân?"
"Bình thường?"
Trong câu nói của Tiết tiên sinh chỉ có duy nhất hai chữ, điều này khiến cho binh chủ của Luyện Thần Sơn không được thoải mái.
Vào khoảnh khắc đó, trong lòng hắn thậm chí rất khó chấp nhận, kể cả lúc bình thường hắn lúc nào ngoài miệng cũng hay mắng, nhưng trong lòng cũng xem ông ta là một đại tông sư giống như mình, sao da mặt lại dày đến như vậy, mở miệng một tiếng gọi chủ nhân, thật sự coi mình là người làm sao?
Hơn nữa, lúc bốn người cùng chung sức luyện ra những đồ vật kia, mỗi một người tuyệt đối không dám có ý khinh thường chút nào, cho dù là do bốn người họ cùng luyện ra khối binh khí, bốn người bọn họ cũng phải nghiên cứu thật kỹ từng góc của khối binh khí ấy xem có cái gì không bình thường không, hơn nữa một cái nghiên cứu không đến một năm rưỡi, tuyệt đối không dám tùy tiện mở miệng để tránh xảy ra vấn đề quá gì mất mặt, nhưng thế mà vị Phương công tử này còn ghét bỏ?
Hơn nữa, bị người ta ghét bỏ thì không nói, bốn lão gia hỏa này còn không coi là có chuyện gì?
Binh chủ Luyện Thần Sơn rất tin tưởng các binh khí mà nhà hắn chế tác ra, nhưng không hiểu sao lại thiếu lòng tin nghiêm trọng.
Về phần những người khác ở xung quanh, họ đều nghe thấy lời nói của vị Tiết tiên sinh kia, nhất thời trong lòng mọi người cũng không biết nên nghĩ cái gì, bốn phía nổi lên những tiếng nghị luận, đám người ở chỗ sâu bên trong cũng có mấy người bắt đầu nói chuyện giao dịch với nhau, lúc này mọi người vội vàng cầm tấm đá ngọc thạch trong tay, phải nhân cơ hội trước khi vị Phương nhị công tử nào đó xuất hiện, hạ tỷ lệ của đặt cược này xuống thấp một chút... Còn nếu như thật sự không được, chỉ cần hai nhà này ngang nhau là tốt lắm rồi!
...
...
"Xem ra vị Phương nhị công tử này cũng thật sự rất nghiêm túc..."
Cùng lúc đó, ở sau lưng một đám người, vài vị tọa sư trong Lão Kinh Viện nhỏ giọng xuống, thương lượng với nhau: "Rõ ràng binh khí mà hắn luyện còn chưa biết bóng dáng thế nào, nhưng ở trong mắt mọi người, không còn một người nào dám khinh thường hắn, nghĩ lại một tháng trước, khi đó không có một ai coi trọng..."
Ngọc Hành tiên sinh cười sảng khoái: "Đúng vậy, khi đó chính các ngươi cũng không coi trọng!"
Mấy nhà tọa sư khác liếc mắt nhìn ông ta, cười lạnh lùng: "Ai là cái người muốn gả đứa cháu gái tám tuổi nhà mình cho hắn đây, là ai?"
Vẻ mặt Ngọc Hành tiên sinh xấu hổ: "Không phải là ta muốn gả, là cháu gái ta rất vừa ý khuôn mặt của hắn..."
...
...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận