Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 770: Có thể gọi là yêu sư (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Phương Thốn đang nhìn về chỗ chiếc kiệu kia.
Thất hoàng tử của Đại Hạ đang ngồi trong kiệu đó.
Hắn và Thất hoàng tử đều biết rõ, một hồi khiêu chiến này là chuyện gì xảy ra, càng biết được trong đó hai người đã động chân động tay những gì, cho nên, bây giờ, Phương Thốn cũng đã thắng được ba người rồi, một người cuối cùng bị dọa chạy mất. Sau khi toàn thắng thì phải nhắm đến đối thủ thực sự của của mình, mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Thất hoàng tử như đang hỏi...
Ta thắng rồi, ngươi định làm gì đây?
Ngươi nói ta không có gan thắng, nhưng giờ ta lại muốn xem xem ngươi còn lời gì muốn nói nữa không?
...
"Chết tiệt, chết tiệt..."
Thất hoàng tử đã tức giận đến nỗi bàn tay run lẩy bẩy, khàn giọng mà nói: "Hắn đang khiêu chiến với ta, hắn đang cố ý khiêu chiến ta, không phải là ngươi nói hắn không có gan thắng sao? Giờ hắn thắng hết rồi thì ngươi nói gì đi chứ? Lão nô tài, ngươi nói cho ta biết phải làm sao bây giờ..."
Lão nội thị cũng im lặng một chút, sau đó thấp giọng nói: "Vị Phương nhị công tử này thật là lớn gan, cách hành sự thì khác hẳn với tiên sư, nhưng thái độ kiêu ngạo lại giống hệt với tiên sư năm đó, Điện hạ không cần lo, hắn làm như vậy không khác nào trực tiếp khiêu chiếu với uy nghi của hoàng thất Đại Hạ ta, mầm tai họa đã được gieo xuống, nô tài thấy vị Phương nhị công tử kết cục của Phương nhị công tử này so với tiên sư nhà hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu..."
"Ngươi nói những lời này có tác dụng gì chứ?"
Thất hoàng tử nghiến chặt răng: "Hắn vẫn đang ta, ngươi bảo ta phải nói thế nào đây?"
"Không phải là ngươi đã chuẩn bị sát thủ sao?"
"Không phải là ngươi đã cam đoan rằng Tam Sơn Tam Viện này sẽ đánh chết hắn hay sao? Bây giờ..."
"..."
Lão nội thị không biết phải nói gì trong tình huống như thế này.
Lão nội thi không ngờ được là Luân Hồi Viện lại bỏ chạy trước khi đánh trận, ông ta thực sự không hiểu, nếu như Luân Hồi Viện muốn bảo vệ cho đệ tử nhà minh không chết thì có thể hiểu được, nhưng họ làm gì có gan mà dám phá bỏ hiệp ước với Thất Vương Điện mà bỏ trốn chứ?
Họ sợ đệ tử nhà mình sẽ chết trong tay Phương Nhị, nhưng lại không sợ cơn giận của Thất Vương Điện sao?
Về phần sát thủ thì...
Thời điểm này không thích hợp.
Lúc này phải chú trọng sự chắc chắn, ngoan độc, chuẩn xác, nhưng giờ Thần Vương vẫn đang ở đây, rất dễ chữa lợn tốt thành lợn què!
Nhưng những đạo lý này lại không thể nào nói cho Thất hoàng tử nghe...
...
...
Mà ngay lúc mọi người bàn tán xôn xao, Thất hoàng tử đang không ngừng nghiến răng, lão nội thị đang nhíu chặt mày thì đột nhiên có một thân hình từ phía xa đi đến, người này mặc một bộ đồ đen, quanh người tràn đầy khí tức của ma quỷ, người còn chưa tới mà giọng nói đã vang lên vô cùng uy nghiêm rồi...
"Ai nói Đoạn Trường Sinh ta chưa đánh mà đã chạy?"
"Hử?"
"Hắn ta đến rồi?"
Xung quanh có rất nhiều người đang ngồi, lại có người trực tiếp bay qua đỉnh đầu họ nên lập tức đã có nhiều người bị chọc tức, vừa vô thức chửi ầm lên lại nghe được một tiếng hét lớn, nhất thời chuyển từ tức giận sang vui mừng, ai ai cũng quay lại để nhìn người nọ. Khi nhìn thấy một người toàn thân ma khí có thân hình quỷ dị, mang theo một khí tức âm trầm của Luyện Khí Sĩ, thì biết đây chính là người của Luân Hồi Viện.
Luyện Khí Sĩ của Luân Hồi Viện đều luyện "Thuật Kinh".
Nhưng mà vì trên đời này có quá nhiều người tu "Thuật Kinh", cho nên họ không có quyền lực gì, hơn nữa thứ họ đang tu là một loại thuật pháp quỷ tà đã bị Hắc Ám Hoàng Triều cấm, việc này làm cho họ khác biệt hẳn với Luyện Khí Sĩ bình thường.
Mọi người nhận ra đó là Đoạn Trường Sinh thì lập tức ngẩn người.
Nói thật thì vừa nãy khi phát hiện Luân Hồi Viện lén lút rời đi, mọi người ngoài miệng thì chửi nhưng trong lòng thì rất thông cảm.
Bây giờ, thanh thế Phương nhị công tử rộng lớn, có khí thế của người vô địch, tình hình như thế này thì chạy trốn cũng không mất mặt lắm.
Ngược lại cố chấp mà tìm chết thì mới mất mặt.
Nhưng ai mà người được, người vừa nãy mình cho là thông minh giờ lại đến rồi?
...
...
"Luân Hồi Viện có thể thay đổi tình hình thật sao?"
"Không sợ chết à?"
"Làm hại tâm tình ta có chút gián đoạn..."
Cho dù Phương Thốn lúc này, ít nhiều cũng có chút phiền muộn.
Đoạn Trường Sinh của Luân Hồi Viện mà chạy trốn thì cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn, nếu như hắn không chạy thì là một tên ngu. Nhưng nào ngờ lúc hắn thầm khen rằng Đoạn Trường Sinh là một người thông minh, thì tên ngốc này lại cứng đầu mà chạy đến đây.
"Tu vi của Phương nhị công tử thật là cao cường, thật thực là làm người ta ngưỡng mộ."
Mà lúc mọi người đang kinh ngạc thì Đoạn Trường Sinh đã bay đến trước mặt, thanh âm sáng sủa, vẻ mặt có chút kiêu ngạo mà nói: "Ngươi vào Triều Ca chưa được một năm thì danh tiếng đã vang xa, đầu tiên là mượn đấu pháp mây để làm khó Lão kinh viện, sau đó luyện ra được hồ lô Bát Bảo, thắng được Luyện Thần Sơn, còn luyện được đan dược có chứa tiên khí, thắng Đan Hà Sơn, rồi nhờ mưu kế huyền diệu của Nguyệt Bộ Vu Tộc, ngang ngược không đánh mà thắng Lục Bình Sinh của Quan Vân Sơn, Thần Vi Tử của Động U Viện, Tiêu Ly của Sâm Thiên Viện... Nếu như người khác không biết thì còn tưởng ngươi là tuyệt thế kỳ tài đấy..."
Phương Thốn nghe thấy hắn ta nói như vậy, không nhịn được mà gật đầu: "Nói là tuyệt thế kỳ tài thì hơi quá rồi..."
Sau đó lại bổ sung thêm: "Nhiều lắm thì ta chỉ được là người đứng đầu của thế hệ này thôi!"
"..."
Mọi người xung quanh đều ngẩn người một lát, đây là đang khiêm tốn sao?
Đoạn Trường Sinh cũng nghẹn lời, thầm nghĩ nói ra những lời này thì sẽ làm được gì đó, giờ lại có chút bối rối...
Nhưng hắn ta chỉ dừng lại một chút, sắc mặt liền trở nên nghiêm nghị, chậm rãi đi về phía trước rồi thấp giọng nói: "Nhưng nói như thế thì Đoạn mỗ lại thấy có một điểm nghi ngờ, Phương nhị công tử thắng rất đẹp, nhưng mà thực sự là dựa vào bản lĩnh của mình sao?"
Phương Thốn hơi nhíu mày.
Mấy người xung quanh nghe thấy liền cảm thấy kinh ngạc, ngơ ngác mà nhìn nhau.
Người ta không dựa vào bản lĩnh của mình thì dựa vào bản lĩnh của ngươi sao?
Lời này nói cũng có lý, chính bởi vì các ngươi không đủ bản lĩnh, nên mới thắng...

Bình Luận

0 Thảo luận