Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 757: Một chiêu này tên là (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Phương Thốn không thể nào hình dung được cụ thể loại giọng điệu mà Hoàng Thần Vương đang nói này, chỉ có thể chắc chắn rằng đây là sự kiêu ngạo lại hào sảng trong người Hoàng Thần Vương mà từ trước đến nay hắn chưa từng nghe được. Hắn chỉ có thể xác định rằng lời Hoàng Thần Vương nói cực kỳ nghiêm túc, vì vậy hắn cũng chỉ có thể đồng ý với nàng.
Thế nên, trong lúc còn chưa chải đầu xong hắn đã đặt chén trà xuống.
Sau đó, lần đầu tiên hắn thật sự nghiêm túc nhìn về phía Lục Bình Sinh: "Vậy đã có thể bắt đầu rồi chứ?"
Lục Bình Sinh vẫn luôn căng thẳng duy trì tư thế rút kiếm, vừa nghe thấy vậy, thậm chí còn không dám lên tiếng, chỉ chậm rãi gật đầu.
Mà Phương Thốn lại không hề nhìn về phía hắn ta, ngược lại còn quay đầu nhìn xuống dưới đài.
Tuy rằng Lục Bình Sinh rất căng thẳng chỉ nhìn chằm chằm vào Phương Thốn, nhưng vào lúc này, dư quang khóe mắt cũng không khỏi hơi đảo qua. Sau đó, hắn ta nhìn thấy đám đông ở dưới đài đã tách ra, có một người con gái dịu dàng trông có vẻ mỏng manh yếu ớt, bộ dáng thanh tú đáng yêu đang mặc một chiếc áo choàng màu xanh, buộc thắt nút quanh eo, trong tay cầm theo hai chiếc chùy đồng tử kim rất lớn, chậm rãi bước về phía trên tiên đài.
Vô số ánh nhìn xung quanh dừng lại trên người con gái này, nhất thời ai nấy đều giật mình tại chỗ.
Cái này để làm gì vậy?
"Ngươi muốn khiêu chiến kiếm đạo của ta, chỉ tiếc là ta không có sở trường về "Võ Kinh"... hoặc là nghiên cứu rất kỹ lương nhưng mà rất hiếm khi ra tay với người khác, vì vậy chỉ có một thân đạo lý. Mà nếu như ta lấy pháp bảo thần thông ra đấu với ngươi thì đó là ta đang bắt nạt ngươi. Vậy nên ta bèn mời một người đến thay ta chiến đấu với ngươi trận này. Có điều ngươi cứ yên tâm đi, ván cược này ta nhận. Nếu như nàng thua thì ta sẽ chết..."
Nói xong Phương Thốn liếc mắt lên Thanh Lân đoạn đầu đài thoáng nhìn một cái, nói: "Đương nhiên nếu ngươi thua thì ngươi sẽ chết."
"Ngươi. . ."
Lục Bình Sinh nghe thấy lời này lập tức giận dữ, gắt gao nhìn Khúc Tô Nhi.
Hắn ta trăm tuyệt đối không ngờ Phương Thốn không có ý định tự mình động thủ với mình mà lại tìm một tiểu nha đầu như vậy đến đây. Trước đó đã nói đấu kiếm với nhau, kết quả đối phương lại mời một người khác tới thay hắn đấu kiếm, chắc hẳn đây là chuyện khiến người ta cảm thấy không công bằng. Nhưng ngược lại, nhưng hắn lại không có cảm giác này. Thật sự là tiểu cô nương này có vẻ vô cùng gầy gò, vậy nên lúc này hắn ta bỗng có cảm giác mình bị khinh thường.
Mọi người ở dưới đài nhìn thấy vậy cũng nhanh chóng choáng váng.
Vị kia chính là Tiểu Kiêm Tôn đó, sao Phương nhị công tử lại mời một tiểu cô nương thay hắn xuất thủ chứ?
Lỡ như Tiểu Kiêm Tôn không trở tay kịp làm người ta bị thương...
Vậy thì... Vậy thì không phải rất đáng tiếc hay sao.
...
...
"Việc đó... Việc đó, ngươi cứ yên tâm đi."
Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy quá mức hoang đường, nhất thời không phản ứng lại được, Khúc Tô Nhi đã đỏ bừng mặt, nhỏ giọng giải thích với Lục Bình Sinh: "Là... Là Phương nhị ca bảo ta giúp huynh ấy đấu trận này. Bởi vì là giúp huynh ấy ra tay nên là... Nên là ta sẽ không sử dụng bản lĩnh vốn có của mình đâu. Ta chỉ là... Ta chỉ là thay huynh ra thi triển ra một chiêu, đủ để phân thắng bại với ngươi mà thôi..."
Vừa nói nàng vừa hơi ngại ngùng, lúng ta lúng túng bổ sung thêm: "Như vậy, sẽ không tính là bắt nạt ngươi..."
...
"Gì cơ?"
Lục Bình Sinh nghe thấy vậy, thậm chí còn xuất hiện một loại ảo giác.
Hắn ta không nhớ ra được, đã bao lâu rồi không có ai nói chuyện với mình như vậy...
Giống như ngày hôm qua, con hồ ly nhỏ ấy cũng đã nói như vậy, có điều chuyện này không quan trọng.
Hắn ta chỉ cảm thấy có một loại cảm giác không chân thực, vốn dĩ nên ngửa mặt lên trời bật cười lớn để thể hiện sự bất mãn trong lòng của mình, nhưng mà hắn vừa mới có suy nghĩ này trong lòng đã ép bản thân phải bình tĩnh lại. Bởi vì từ lúc hắn ta tự tu kiếm đạo cho đến giờ, từ trước đến nay đã trải qua vô số trận chiến, biết được rằng bất luận thế nào cũng không được quá chủ quan. Vì vậy hắn ta chỉ hơi dừng lại một chút, hỏi ngược lại: "Một chiêu nào?"
"Là Phương nhị ca tự mình tìm tòi nghiên cứu ra, sau đó dạy lại cho ta, bảo ta thi triển cho ngươi xem."
Khúc Tô Nhi đứng giữa vô số ánh nhìn của tất cả mọi người luôn cảm thấy hơi xấu hổ ngại ngùng.
Mà Lục Bình Sinh nghe vậy lại cau mày, qua lúc lâu mới chậm rãi hỏi: "Ngươi học bao lâu rồi?"
Khuôn mặt Khúc Tô Nhi hơi đỏ lên, ngại ngùng lén liếc mắt về phía Phương Thốn, thấp giọng nói: "Hơn một canh giờ..."
Một canh giờ. . .
Dường như Lục Bình Sinh đã giận quá hóa cười.
Tuy rằng vẫn luôn nhắc nhở bản thân lúc này không nên khinh địch, nhưng hắn ta cũng không nhịn được nữa.
Ngươi chỉ là một tiểu cô nương gầy gò yếu ớt, sử dụng một chiêu thức mới chỉ học trong một canh giờ mà đã muốn tới đây đấu kiếm với ta sao?
Đặc biệt là ta còn chưa nói cái gì, sao ngươi lại đỏ mặt thế?
Lẽ nào là vì chính bản thân ngươi cũng cảm thấy rất hoang đường à?
"Ha ha ha ha . . ."
Loại suy nghĩ hoang đường này tràn ngập trong lòng hắn ta, Lục Bình Sinh đã không nhịn được bật cười thật lớn.
Sau tiếng cười này, tiếp theo đó là sự phẫn nộ tràn ngập. Hắn ta thật sự có chút không chịu nổi khi Phương Thốn đối xử với hắn như một trò đùa vậy.
Nhưng mà Phương Thốn lại không nhịn được nhíu mày nói: "Đừng có ha ha nữa, ra tay đi."
"Được thôi."
Khúc Tô Nhi thành thật đáp lại một tiếng sau đó nhấc hai thanh đại chùy lên, tay nhẹ nhàng đập một tiếng.
"Rầm..."
Một âm thanh nặng nề đầy sức lực vang lên, truyền ra từ trên hai chiếc chùy đồng. m thanh ấy lớn đến nỗi cứ thế xuất hiện cảm giác phân lớp rõ ràng, lại giống như nặng trĩu, giống như đang co rút kịch liệt rồi sau đó chợt nổ tung, tiếng ầm ầm vang lên bốn phía, đến ngay cả khoảng không cũng giống như biến thành nước thủy triều dâng lên cuồn cuộn, kịch liệt khác thường. Những người đứng gần chỗ tiên dài trực tiếp bị cát tạt vào mặt đầy đau đớn...
"Cái quái gì thế?"
Lục Bình Sinh điên cuồng cười, bị nện mạnh mẽ vào bụng, nhảy phắt lên cao, gắt gao nhìn về phía Khúc Tô Nhi.
"Ta sắp ra tay đây..."
Khúc Tô Nhi nhẹ nhàng nói ra, sau đó giơ chiếc chùy đồng lên chầm chậm bước từng bước về phía trước.

Bình Luận

0 Thảo luận