Thanh đao rất nặng nhưng nàng cầm lấy nó lại không tốn chút sức lực nào chỉ là dáng vẻ có chút cổ quái, đi từng bước nhỏ trở lại chiếc thuyền pháp.
Nhất thời, bên trong chiếc pháp chu im lặng.
Lúc này không biết bao nhiêu người tim đều đã nhảy lên tận cổ họng, căng thẳng chờ đợi.
Trong số những người đó có nhiều người hiếu kì với Phương Thốn, muốn thông qua lời bình phẩm này xem xem năng lực thật sự của hắn, cũng có một số người bởi vì chuyện này liên quan quá lớn dẫn đến vô cùng lo lắng, trong lòng như có bảy tám con chuột đang chạy loạn xạ không ngừng cào loạn...
Xung quanh tĩnh mịch, có một loại cảm giác như thể cả thiên hạ này đều đang chờ đợi Phương Thốn mở miệng.
Cũng trong khoảnh khắc lòng người đang hồi hộp lo lắng này, Phương Thốn dường như đang xem xét rất tỉ mỉ.
Nhưng thời gian hắn xem đao lại không lâu.
Rất nhanh, từ trong pháp chu đã truyền ra tiếng nói nhàn nhạt của Phương Thốn: "Chất liệu thượng hạng, rèn giũa tận tâm..."
Nghe thấy lời này của hắn, vị binh chủ kia đã lộ ra biểu cảm "quả nhiên là như vậy".
Nhưng biểu cảm kia rất nhanh đã bị đông cứng lại.
Bởi vì Phương Thốn rất nhanh đã nói tiếp: "Nhưng mà thanh đao này..."
"Bình thường thôi!"
"Ha ha, nói..."
Khi Phương Thốn vừa nói đã có rất nhiều tràng pháo tay khen hay chuẩn bị sẵn sàng, ngay cả một câu "nói hay" cũng đã nói ra được một nửa, thì mới cảm thấy có gì đó không đúng, theo bản năng im miệng ngay, suy nghĩ kĩ càng lại thì lập tức sắc mặt thay đổi cực độ...
Làm sao có thể nói được như thế chứ?
Có rất nhiều người triệt để mơ hồ, nghĩ đến Luyện Thần Sơn ba năm mới luyện ra một loại binh khí, sau bao nhiêu năm như vậy sớm đã trở thành thông lệ cũng không biết có bao nhiêu người muốn nhận được lời mời bình phẩm đao mà bất luận tu vi của người "phẩm đao" như thế nào, nhãn quang ra sao, cũng bất luận là binh khí luyện ra là tệ hay tốt thì thế nào cũng phải nói ra vài câu xã giao như ngươi tốt ta tốt mọi chuyện đều tốt, chứ ở đâu lại có người nói đao ngươi luyện ra bình thường chứ?
Đây là đầu tiên xuất hiện có cảm giác hoang đường, ngay sau đó những người nghĩ đến này nhiều điều, vị Phương nhị công tử này bây giờ nhận được sự xem trọng của Lão Kinh Viện, danh tiếng tuy rằng cực cao nhưng cái danh tiếng này sợ rằng phần lớn là đến từ danh tiếng của huynh trưởng hắn, ai biết được bản lĩnh của hắn có bao nhiêu chứ?
Luyện Thần Sơn mời hắn bình phẩm đao đã là chuyện vô cùng bất ngờ rồi, thế mà ngươi lại không biết nói ra mấy câu dễ nghe?
...
"A..."
Trong không gian hoàn toàn tĩnh mịch đó thì chính vị Thương tiên sinh của Luyện Thần Sơn là người đầu tiên phản ứng lại, ông ta ha ha cười nói: "Gia đình Phương nhị công tử học vấn cao thâm, có căn cơ ắt hẳn nhãn lực vô cùng cao, mặc dù Luyện Thần Sơn của ta đã mặc dù lấy luyện thần binh của thiên hạ làm điều quan trọng, nhưng cũng chưa từng tự nhận bản thân là đứng đầu thiên hạ, Phương nhị công tử nói lời thẳng thắn, đó là chuyện thanh cao, chỉ là thanh đao này bị thiếu sót ở đâu..."
Mặc dù lời nói ra dễ nghe nhưng khí thế bức người đã sớm lộ rõ rồi.
Thực ra cho dù là vị Thương tiên sinh thì cũng không có ngờ được Phương Thốn lại dễ dàng bị mắc câu như vậy.
Vốn dĩ nếu như Phương Thốn nói ra mấy câu khen ngợi vậy thì bản thân còn phải nghĩ xem làm cách nào để đốt "ngọn lửa" này lên.
Suy cho cùng duy chỉ có đốt lên ngọn lửa mới có thể nâng cao trình độ cũng mới có thực lực để có thể chuyển qua "Vô Tương Bí điển"...
Nhưng Phương Thốn trực tiếp coi thường thanh đao này, chính là tự đưa cớ đến tận trước mặt Luyện Thần Sơn.
Lúc ông ta hỏi ra câu hỏi đó, trong lòng không chỉ đã tràn ngập tự tin mà càng muốn biện luận với Phương Thốn đến cùng. Vị binh chủ đứng bên cạnh cùng các vị trưởng lão khác đều cau mày lại tập trung hết mức để nghe xem Phương Thốn có cao kiến gì...
...
...
"Thân là hồ ly không lừa người là không thể nào!"
Mà lúc này ở trong chiếc pháp chu Phương Thốn không dùng đến pháp lực chỉ dùng một giọng bình thường nói với Tiểu Hồ Ly: "Ta vừa rồi đã nói với ngươi, đang chờ chúng ta ở bên này thật ra chính là một cái hồ lớn, bây giờ ngươi cũng đã nhìn thấy rõ tình hình trước mắt, vậy ngươi thử nói xem nếu như vừa nãy ta thuận theo bọn họ nói ra những lời dễ nghe vậy bọn họ lại định tính kế gì với ta đây?"
Tiểu Hồ Ly nhìn ra bên ngoài lại nhìn Phương Thốn do dự rồi ngưng lại.
Phương Thốn cười nói: "Không cần lo lắng, mạnh dạn nói ra xem thử nào, lần này sẽ không trừng phạt ngươi!"
"Nha!"
Tiểu Hồ Ly gật đầu sau đó thản nhiên nói: "Không biết!"
"..." Phương Thốn nói: "Quay về chép phạt kinh văn một trăm lần!"
Tiểu Hồ Ly: "?"
Phương Thốn liếc mắt nhìn ra phía cửa có bức màn dày ngăn cách, nhàn nhạt nói: "Bên ngoài trông rất tĩnh lặng nhưng thực ra có rất nhiều ánh mắt đang chĩa về phía ta muốn ta bình phẩm đao, đặt ta vào trong mắt bọn họ bất luận ta nói cái gì lập tức đều sẽ có người đứng ra phản bác lại, luận về tu hành quyển "Vô Tương Bí Điển" thì ta là số một, nhưng luận đến việc dùng nội dung trong "Vô Tương Bí Điển" để biện luận lại nội dung trong "Vô Tương Bí Điển", ta không chắc có thể thắng được, không chỉ khó thắng mà sau khi thua rồi ở trước mặt mọi người còn phải mở miệng nhờ chỉ giáo!"
Tiểu Hồ Ly ngẩn ra một lúc trên mặt lộ ra biểu cảm không hiểu nhưng lại không dám thể hiện ra.
Phương Thốn nói tiếp: "Đạo lý bạch mã phi mã vẫn phải nhớ trong lòng!"
Tiểu Hồ Ly lắc lắc đầu, cuối cùng nói: "Nhưng mà công tử trực tiếp nói thanh đao này không tốt thì bọn họ sẽ không phản bác người hả?"
Phương Thốn cảm thấy thật không dễ dàng, tốt xấu gì cũng phải quan sát thứ kia một chút.
Sau đó hắn cười cười nói: "Ai nói ta sẽ cho bọn họ có cơ hội phản bác lại ta chứ?"
Cũng vào lúc hai người đang nói chuyện với nhau, ở ngoài chiếc pháp chu, Thương tiên sinh đã đến hỏi ba lần bốn lượt, mời Phương tiên sinh bình phẩm.
Mà thấy ba lần bốn lượt mời mà ở trong pháp chu cũng không có chút động tĩnh gì, những người khác cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, đặc biệt là những người đã sớm chuẩn bị xong một bụng câu hỏi rồi, chuẩn bị cho bất luận Phương Thốn nói cái gì đều sẽ nói hết ra tranh luận quyết liệt với hắn. Lúc này bọn họ càng không thể nhẫn nại thêm được nữa trong lòng nghĩ hắn không mở miệng thì bản thân làm sao có thể thuận theo lời của hắn để phản bác lại đạo lý của hắn chứ?
"Ha ha..."
Cuối cùng cũng đã chờ đến lúc lòng dạ của tất cả bọn họ nóng như lửa đốt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận