Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 695: Đại đạo tiến bộ

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Cho nên, ở mức độ nào đó mà nói, nếu phá Nguyên Anh phải bắt buộc phải tu "Đại Đạo Kinh".
Bình thường mà nói, tốc độ tu hành "Đại Đạo Kinh" sẽ không nhanh lắm.
Mười năm có chút thành tựu nhỏ, trăm năm ngộ ra một điều, chính nhận thức chung của tất cả Luyện Khí Sĩ trước đó.
Có điều, theo căn cơ ổn định của Đại Hạ, đời sau xuất hiện nhiều thiên tài hơn đời trước, đã sớm phá vỡ nhận thức chung này.
Trong thế hệ trẻ tuổi, giống như bây giờ đệ tử đời thứ hai của Lão Kinh Viện, thiếu chủ dòng chính của Thần Cung các phương, lại như các loại tiểu bối xuất sắc như Tiêu Vân, tốc độ lĩnh ngộ "Đại Đạo Kinh" của bọn họ đều cực kỳ kinh người, trước sau chỉ tu hành mới chỉ mười mấy năm, nhưng tạo nghệ bọn họ có lẽ đã có thể so được với rất nhiều Luyện Khí Sĩ đọc kinh đến bạc đầu, đây chính là chỗ tốt của thiên tư mang lại cho bọn họ...
Mà bây giờ, Phương Thốn cũng rất muốn nhìn xem, bản thân tu hành "Đại Dạo kinh" nhanh bao nhiêu.
Sau khi lấy được "Đại Đạo Kinh" , đầu tiên hắn dựa vào công đức đọc thuộc lòng, bởi vì quyển kinh này rất kỳ diệu cũng vô cùng huyền bí, lập tức tiêu hao gần mười vạn công đức của hắn, mà đây là bởi vì trước đó hắn đã học qua một phần ở chỗ Vân Tiêu.
Nhưng sau khi đọc " Đại Đạo Kinh " , Phương Thốn lại vơ vét toàn bộ Lão Kinh Viện.
Những cái khác bên trong Lão Kinh Viện không nhiều, nhưng các loại văn bản lĩnh hội và giải thích " Đại Đạo Kinh " đúng là mênh mông biển cả.
Mỗi ngày Phương Thốn bảo Tiểu Hồ Ly bỏ một gỏ ôm về cho mình, cả ngày ôm sách đọc.
Gặp vài vấn đề khó lại bảo Vân Tiêu ra mặt, hỏi được đáp án từ chỗ vài vị lão tiên sinh rồi lại đi xác minh.
Phương Thốn không biết người khác tìm hiểu " Đại Đạo Kinh " ra làm sao, nhưng có thể chắc chắn điều kiện bản thân mình tu tập kinh này, chắc sẽ khiến người đi trước không thể tưởng tượng, mà trong quá trình này, đương nhiên hắn tăng cảnh giới cũng nhanh, theo thời gian từng một chút một qua đi, căn cơ hắn càng ngày càng thâm hậu, từ lúc chỉ có kiến thức nửa vời về " Đại Đạo Kinh " đã chậm rãi đi tới một cảnh giới mênh mông như vực sâu.
...Thời gian cứ trôi đi như vậy.
Phương Thốn trong tĩnh thất đọc kinh.
Tiểu Hồ Ly cũng theo hắn đọc kinh.
Vân Tiêu bôn ba khắp nơi, mò lấy chỗ tốt.
Đám người Mạnh Tri Tuyết, Hạc Chân Chương cũng đều quý trọng cơ hội này, vội vàng dựa vào phương thức bình thường, tu hành " Đại Đạo Kinh ".
Dạ Anh mỗi ngày ngồi xổm ở bên cạnh hồ nước của Lão Kinh Viện, mỗi khi không ai chú ý liền trộm một con cóc ăn.
Năm tháng tĩnh lặng như thế, ngoại trừ bầu trời có hơi tối...
...
...
Tốc độ của Phương Thốn như bọt biển hút nước vậy, điên cuồng biến kiến thức Lão Kinh Viện đối với " Đại Đạo Kinh " lĩnh ngộ được hóa thành kiến thức của chính mình nói, bây giờ trong Lão Kinh Viện cũng dám thả lỏng không chút nào, một ngày đều nghĩ cách đối phó với ông trời.
Không có hắn, bầu trời phía trên Lão Kinh Viện, thật sự âm u quá lợi hại.
Đã có không ít học sinh oán giận, gần đây phơi chăn cũng không phơi được, càng phơi càng ẩm.
Đương nhiên, chăn của các học sinh có ẩm hay không không quan trọng, quan trọng là lại không xua tan được mây, mặt mũi của Lão Kinh Viện không giữa được rồi.
Đường đường là Lão Kinh Viện, sao có thể để một mảnh mây đen đội lên đầu trọn vẹn ba tháng?
Cũng chính là vì sự tức giận trong lòng này, nhóm tọa sư Lão Kinh Viện cùng nhau nghiên cứu, các loại suy nghĩ mới lạ xuất hiện càng ngày càng nhanh, mà mỗi khi bọn họ tìm hiểu có điều đột phá, lại có được những người khác tán thành, bọn họ sẽ gọi nhóm đệ tử đời thứ hai Lão Kinh Viện tới, nói bọn họ đại diện cho mình, đánh về phía đám mây đen trên không trung càng nhìn càng không vừa mắt kia, nhưng đâu vẫn vào đó.
Ba tháng quá, bảy vị đệ tử kiệt xuất đời thứ hai nhất trong Lão Kinh Viện đã lần lượt ra tay không dưới ba lần.
Trong đó thậm chí có rất nhiều ý tưởng hiếm lạ, ví dụ như dời sao chuyển đấu, đổi không gian thiên địa.
Tu luyện một số lượng lớn Thực Vân Thú, ăn sạch đám mây trên không trung.
Mượn sức mạnh của trời đất, thổi mây trôi đến nơi khác.
Bày ra trời giá rét tuyết trắng, đông lạnh đám mây trên không trung thành một khối...
Các loại.
Thất bại không đáng sợ, vạn nhất thành công thì sao?
Dù sao bao nhiêu nhóm lão tiên sinh cũng nghĩ kỹ hết rồi, bây giờ vẫn muốn duy trì thể diện bản thân, tuyệt không thể ra tay nữa, chỉ bảo nhóm đệ tử đời thứ hai đại diện mình đi thực hiện những ý tưởng đó, lỡ như có người hỏi rồi nói là các vị lão tọa sư bọn họ vì thân phận đã sớm biết đuổi mây như thế nào, nhưng vì mài giũa những nhóm đệ tử đời thứ hai nên ra cho bọn hắn đề khó này, bảo bọn họ đi giải quyết.
Như vậy mặt mũi lão tiên sinh cũng đã được bảo vệ.
Nhưng mà nhóm đệ tử đời thứ hai cũng có câu oán hận: "Trước kia chúng ta và tiên sư Phương Xích tốt xấu cũng có thể tính là người cùng thế hệ, nhưng bây giờ lại suốt ngày thất thủ với một đám mây, trong mắt người ngoài đây chính là kém hơn một bậc so với đệ đệ hắn, gương mặt này..."
"Ai..."
...
...
Phương Thốn vẫn luôn chú ý gắt gao hành động của nhóm tiên sinh Lão Kinh Viện, cũng thông qua Vân Tiêu đưa những ý tưởng kỳ lạ tuyệt diệu của bọn họ về đây, chăm chú ngẫm nghĩ, sau đó càng ngộ ra, càng có một cảm giác vô cùng kinh ngạc cảm thán, thậm chí là nghẹn họng nhìn trân trối suy nghĩ...
...Thật là lợi hại!
Với hắn mà nói, làm thế nào để tăng cao tu vi, đột phá cảnh giới Nguyên Anh?
Vô cùng đơn giản, nếu là cánh cửa thứ năm đặt nền móng cho đạo pháp thiên địa, con đường tiếp theo, đương nhiên là tham diễn thiên địa.
Vốn dĩ, bây giờ chuyện quan trọng nhất đặt trước mặt Phương Thốn là đi tham diễn bí mật thiên địa này.
Nhưng hiện tại Phương Thốn bỗng phát hiện, có lẽ bản thân đã tiết kiệm được quá trình suy diễn này.
Nhóm lão tiên sinh suy diễn rất tốt, tự mình ghi nhớ là được...
Vô cùng tuyệt diệu!
Nếu vẫn luôn có thể suy diễn như vậy, huynh trưởng có để lại tạo họa trước cảnh cửa thứ sáu hay không cũng không quan trọng nữa...
Vậy tạo hóa kia là gì?
...
...
Cũng ở trong quá trình này, danh tiếng của Phương Thốn ở Triều Ca càng ngày càng nổi.

Bình Luận

0 Thảo luận