Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 761: Cùng nhau đi (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Loại suy nghĩ này, không chỉ có mình hắn có, mà vô số người xung quanh cũng một bộ dáng vẻ có chút nghẹn họng trân trối, vừa rồi Phương Thốn giải thích, bọn họ nghe hiểu, chỉ là khó có thể lý giải được: "Hai người am hiểu võ đạo người tranh đấu, kết cục lại là bị người tính toán xong từ trước? Chuyện này sao có thể, bất luận là một trận đấu võ gì cũng đều là thiên biến vạn hóa, nảy sinh chuyện ngoài ý muốn, làm sao có thể tính chuẩn được?"
...
...
"Lợi hại, lợi hại..."
Trong một mảnh im lặng, vị Tước Thần Vương đang ngồi ở bên trên trụ ngọc bất ngờ hì hì nở nụ cười: "Tiểu gia hỏa dùng kiếm này bị thiệt lớn rồi, nếu như ngươi không phải ra tay ở cái chỗ bé nhỏ như là Tiên Đài này, nếu như không phải tiểu cô nương này có một thân quái lực, nếu như không phải ngươi ngày ngày hô hào cái gì mà lấy kiếm vi tôn, để cho người ta dự liệu được khi ngươi xuất thủ nhất định sẽ hoàn toàn dựa vào thanh kiếm kia..."
"Hoặc là nói, nếu như trận chiến này của các ngươi có thể kéo đến lâu một chút, hai chiêu, hoặc là ba chiêu..."
"Có khả năng ngươi sẽ không thua..."
"Nhưng bây giờ..."
Nàng ta nhìn Lục Bình Sinh, chợt cười to, giống như là xem một trò vui rất vừa ý.
Những lời này của nàng ta khiến cho không ít người phản ứng lại.
Một trận chiến này, nhìn như là Phương Thốn đã sớm chuẩn bị hết tất cả, không thể tưởng tượng nổi, nhưng trên thực tế, Phương Thốn cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, hắn có thể đoán ra tất cả là bởi vì chiến trường chật hẹp, hơn nữa Khúc gia cô nương kia lại giành được tiên cơ mà thôi, hắn chỉ là tính toán hết tất cả biến hóa trong một chiêu này, thậm chí vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, hắn còn để vị tiểu cô nương kia lúc ra tay thì nhắm mắt lại, thu liễm thần thức, chỉ cần vung xuống một chùy này là được....
Có quá nhiều "nếu như" để Lục Bình Sinh có thể không thua.
Chỉ là, những cái nếu như kia đã không có hi vọng xuất hiện......
Thua chính là thua!
"Ha ha ha ha, cuối cùng cũng đến lúc đặc sắc nhất......"
Bỗng nhiên ở bên cạnh có người cao giọng cười to, đám người nhìn lại, chính là Lân Thần Vương, trái tim không khỏi có chút trầm xuống.
"Thiếu nợ thì trả tiền, thiếu mạng thì trả mạng, đã đánh cược thì bây giờ phải trả thôi."
Hắn lớn tiếng nói, bỗng nhiên đưa tay bắt lấy Lục Bình Sinh, bàn tay vừa vung lên đã hóa một bàn tay khổng lô, bao phủ lấy đầu của Lục Bình Sinh, bàn tay khổng lồ giống như là hóa thành một phương thiên địa bao phủ lấy hắn ta.
Mà Lục Bình Sinh đón một bàn tay này, vô ý thức rút kiếm ra khỏi vỏ.
Chỉ là, hắn chỉ vừa mới rút ra một đoạn liền giống như là nhớ ra cái gì đó, chán nản buông xuống.
Thế là hắn tùy ý để một bàn tay này của Lân Thần Vương tóm lấy mình, sau đó trực tiếp nhét vào bên dưới máy chém.
" Ôi..."
Không biết có bao nhiêu người xem chiến, trái tim đã dâng lên tận cổ họng.
Thật sự muốn chém?
Bên trên máy chém ngưng tụ thành ánh sáng xanh, chuẩn bị hung hăng chém xuống.
Lục Bình Sinh bị ép lên máy chém vẻ mặt không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt lại.
"Chờ đã!"
Nhưng cũng vào lúc này, bỗng nhiên Phương Thốn mở miệng, nhẹ nhàng nói một câu.
Lưỡi đao đang rơi xuống lập tức ngưng lại, Lân Thần Vương cười mà như không cười nhìn về phía Phương Thốn.
"Cùng nhau đi!"
Phương Thốn mở miệng cười, ánh mắt quét về bốn phía: "Giết như vậy mới náo nhiệt."
"Kế tiếp là ai?"
Khi Tiên Đài sụp đổ, Phương Thốn cũng đã ngồi ở phía bên kia của Tiên Đài khác.
Nơi này vốn là chỗ xem kịch vui của mấy vị quần chúng, nhìn cách ăn mặc của quần chúng này, thân phận cũng không thấp, chỉ là khi Tiên Đài bị Khúc gia muội tử một chùy nện đập nát, Phương Thốn vẫn còn ngồi ở phía trên Tiên Đài, Tiểu Hồ Ly và Dạ Anh liền nhảy xuống, ánh mắt nhìn trừng trừng vào mấy vị quần chúng này, một người khác thì là nhe răng cười toe toét, ánh mắt vô cùng không lương thiện.
Cuối cùng, mấy vị này quần chúng này không chịu nổi được ánh mắt của hai vật nhỏ này, thu dọn đồ đạc, vội vàng rời đi.
Thế là Tiểu Hồ Ly liền thuận lý thành chương chiếm được một phương Tiên Đài, đợi đến khi Phương Thốn nói xong, phi thân xuống đài, chỗ này đã trải sẵn một cái đệm, bàn trà bên cạnh cũng đặt sẵn một cốc trà thơm ngon đã được pha.
Phương Thốn thì lại một lần nữa ngồi ở bên trên đài này, bưng trà chầm chậm uống, nhẹ nhàng hỏi một câu.
...
...
"Kế tiếp?"
Nhất thời xung quanh im ắng vắng vẻ, rất nhiều người một lúc lâu vẫn chưa phản ứng được.
Bọn họ thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ xem ai là người tiếp theo....
Lúc đầu, bọn họ sang đây xem trận chiến giữa Tiểu Kiếm Tôn Lục Bình Sinh cùng với đệ đệ tiên sư là Phương nhị công tử chủ yếu là vì náo nhiệt, mà bởi vì đến võ đạo không tinh xảo cho nên thậm chí trong miệng bách tính Triều Ca, phần thắng của Lục Bình Sinh còn lớn hơn Phương Thốn một chút.
Nhưng mà kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người.
Lục Bình Sinh chẳng những thua, hơn nữa lại thua nhanh như vậy, thậm chí là bại bởi một tiểu cô nương có tu vi rất bình thường......
Dù là thông qua Phương Thốn, bọn họ cũng nghe được nguyên nhân cụ thể.
Nhưng trong lòng vẫn không nhịn được nghĩ: "Vị Tiểu Kiếm Tôn này chắc là giả?"
Danh tiếng trước đây của hắn có phải là mọi người nói quá ra không?
Mà khi nhìn thấy Tiểu Kiếm Tôn cũng thua đến đáng thương như thế, kỳ vọng của đám người với người khác không còn đủ nữa, ngược lại là sinh ra chú ý lớn đối với vấn đề cuối cùng có mấy người lên đoạn đầu đài, bởi vậy dưới câu nói kia của Phương Thốn, đám người xung quanh bắt đầu tìm kiếm, nhưng người họ nhìn không phải là đối thủ của Phương Thốn, mà là kẻ chết tiếp theo....
Vụt bụt vụt!
Trong đó hai bóng dáng lập tức thành bia ngắm của ánh mắt mọi người.
Sâm Thiên Viện, Tiêu Ly!
Động U Viện, Thần Vi Tử!
Hôm qua, hai người bọn họ tới đây chủ động nói muốn khiêu chiến Phương Thốn, có điều hôm nay bọn họ tới đây không trực tiếp leo lên lôi đài giống như Lục Bình Sinh, nhưng vẫn lập tức bị tìm ra ở trong đám người....
Còn có Đoạn Trường Sinh của Luân Hồi Viện lại không thấy bóng dáng đâu!
Hai người này đã đi vào trong sân, như vậy ai sẽ là người ra sân trước?
...
...

Bình Luận

0 Thảo luận