Phương Thốn ở trong này như quên mất thời gian.
Đạo điện bé nhỏ này, mộc mạc cũ nát, tấm giấy nơi cửa sổ đã rách nát, cửa cũng đã có kẽ hở, nhưng mà một căn đạo điện như thế này lại có một loại khí tức thần bí, bình thường rất khó mà tìm được loại khí tức này, thậm chí khó mà dùng pháp lực để nhận biết được.
Nhưng ở trong đạo điện này một khoảng thời gian lâu, cũng sẽ làm cho người khác cảm thấy một loại cảm giác khác.
Đạo giả thì không đói không khát, mặc dù Phương Thốn đã bước lên con đường tu hành, nhưng mà vẫn không hề muốn tuyệt thực. Trước đây khi ở Thủ Sơn Tông, hắn vẫn một ngày ăn ba nữa, mà ăn còn rất thịnh soạn, có những lúc còn giống như với kiếp trước, vừa quay qua quay lại đã đến buổi trà chiều rồi, thế nhưng hôm nay khi ở trong đạo điện bé nhỏ này, hắn đã quên đi thời gian, hoàn toàn không biết đã trôi qua bao lâu.
Trong quãng thời gian này, hắn không hề có ý niệm về đói khát, thậm chí không hề cảm thấy mệt mỏi.
Này giống như từ khi hắn bước vào trong đạo điện này thì thể xác hắn đã không còn có bất cứ thay đổi gì nữa.
Mà một chuyện khác thường chính là đạo điện này dễ dàng làm cho con người trở nên bình tĩnh.
Người thường có muôn hình vạn dạng, có lúc muốn suy nghĩ về chuyện gì đó, có lúc lại đột nhiên ngộ ra, tư duy vô cùng nhanh nhạy, nhưng có những lúc lại vô cùng hỗn loạn, làm nhiều mà được ít, thậm chí không khống chế được suy nghĩ, khó mà kìm cương con ngựa đó lại, khó mà suy nghĩ được cặn kẽ, sau đó khi vào trong đạo điện này, Phương Thốn lại có một loại cảm giác chưa từng có, lại cảm thấy nhận thức, ý niệm của mình vẫn luôn ở trong trạng thái tỉnh táo, làm cho toàn bộ trí não của mình trở nên vô cùng thanh tỉnh, hoạt động vô cùng nhanh.
Dưới trạng thái như thế này, tu vi và trí tuệ của hắn đều đang nhanh chóng tăng lên, trước đây toàn bộ những điển tịch đã xem của lục tông, những pháp thuật, kinh nghĩa trước đây học vẹt thì giờ đây đã tự mình ngộ ra hết, toàn bộ đã khảm vào trong não của mình.
Phương Thốn có một loại cảm giác là tu ở chỗ khác ba năm thì không bằng tu luyện ở đây ba ngày.
Có lẽ có thể dùng một cách khác để hình dung.
Trước đây Phương Thốn có học vất vả như thế nào thì cũng không vào được Thanh Hoa, Bắc Đại.
Nhưng nếu như kiếp trước có một đạo điện như thế này, thì chỉ cần ở trong này ba ngày đã vô cùng vững chắc rồi.
Thậm chí là được lợi cả một đời.
Nhưng mà mặc dù tu vi tăng tiến rất nhanh, nhưng mà Phương Thốn vẫn chưa tìm được đáp án để mở cánh cửa thứ năm kia, chuyện này không liên quan đến đạo điện, chỉ vì Phương Thốn cảm giác mình đã cạn kiệt rồi, cứ như là một mảnh đất cằn cỗi bạc màu, không thể nào nuôi ra được một cây đại thụ che trời, việc này làm cho hắn cảm thấy vừa áp lực lại vừa uể oải, giống như là người chết chìm, dùng toàn bộ sức lực nhưng lại không thể làm được gì.
Mà trong lúc hỗn loạn như vậy, một ngày nào đó hắn hơi mở mắt ra, nghỉ ngơi một lát.
Sau đó hắn thấy dưới cánh cửa bị hở kia có một cuốn "Đạo thư".
Cảm thấy có chút tò mò nên hắn đã triển khai đạo trong quyển trục này, sau đó trong nháy mắt đã bị thu hút.
Quyển đạo thư này nhìn qua thì rất bình thường, thậm chí bên ngoài còn có chút ố vàng, nhưng mà nội dung được ghi chép bên trong lại làm cho mắt hắn sáng rực, lại có cảm giác như mảnh đất khô cằn đột nhiên gặp một cơn mưa, lập tức chìm đắm vào trong đó...
...
Ngoài điện vật đổi sao dời, thời gian thay đổi, cây đèn trong điện chỉ còn chút hơi tàn nhưng lại như là vĩnh hằng.
Phương Thốn tỉ mỉ đọc nội dung trong đạo thư, cảm giác giống như đã giải đáp được vô số vấn đề, nhưng lúc giải đáp được những vấn đề đó lại xuất hiện rất nhiều vấn đề mới, hắn đã quên đi toàn bộ những thứ xung quanh, chìm đắm vào trong kinh nghĩa, làm cho hắn đã buông bỏ ý chí ép buộc tu luyện thường ngày, giờ chỉ vì hiểu được một chút mà yêu thích, không hiểu được chỗ nào đó mà đau buồn.
Loại trạng thái này đã đi đến cực điểm, có những lúc Phương Thốn như đã quên đi là mình đang tỉnh táo hay là đang ở trong cõi mơ.
Hắn cứ lúc ẩn lúc hiện, cảm giác mình đã đến được một thế giới kỳ lạ khác, chỗ này như là một thung lũng đẹp đẽ, tĩnh mịch, ánh mặt trời tươi sáng, nước xanh, rừng rậm, cỏ dại mọc um tùm khắp nơi, có chim sẻ đang vui vẻ, có thần thú, chim lạ đang bay ở nơi xa xa, một nơi không hề nhuốm mùi hồng trần, chỉ có một ông lão tóc bạc đang ngồi câu cá ở bên dòng suối.
"Đại đạo khó, đại đạo khó, đại đạo từ đơn giản lại đến phức tạp."
"Lòng người lạ, lòng người lạ, lòng người từ tốt đến tồi."
Phương Thốn đọc nội dung trong đạo thư, gật gù đắc ý lại có chút xem thường: "Này là trò gì đây? Vè à?"
Ông lão đang câu cá bên dòng suối cười mà nói: "Tiểu hữu đang xem gì vậy?"
Phương Thốn ngẩng đầu lên nhìn ông ta một cái, nói: "Đạo thư!"
Ông lão câu cá có chút tò mò, cười mà hỏi: "Đạo là cái gì?"
Phương Thốn nói: "Nếu như ông không biết viết chữ này thì ta có thể dạy ông!"
"..."
Ông lão bị nghẹn họng một chút, sau đó tiếp tục cười nói: "Ta hỏi tiểu hữu, đạo là ở nơi nào..."
Phương Thốn lắc đầu mà nói: "Vấn đề này quá lớn rồi, nhưng mà nếu ông muốn hỏi để tỏ vẻ thì ta cũng tỏ vẻ mà trả lời ông, nói rộng ra thì đạo có mặt khắp mọi nơi, bầu trời, vũ trụ, núi cao sông dài, nói hẹp lại thì đạo chỉ có ở trong tâm mà thôi..."
"Ồ..."
Ông lão có chút kinh ngạc: "Ngộ tính của tiểu hữu cũng không thấp nhỉ..."
Phương Thốn nói: "Miễn cưỡng thôi."
Ông lão cười nói: "Ngươi tuổi còn nhỏ, lại có thể xem được đạo thư thiên ngoại, lại có thể có ngộ tính như vậy, phải bao nhiêu duyên và phúc thì mới được như ngươi, nhưng sao lại mặt ủ mày chau, không có chút vui vẻ như vậy?"
Phương Thốn nghe thấy vấn đề này, im lặng một hồi lâu.
Sau đó thầm than: "Ta không biết làm đạo đề này..."
"..."
Ông lão im lặng một chút rồi cười nói: "Đưa qua đây ta nhìn một chút."
...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận