Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 670: Mây đen cuồn cuộn

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Trên mặt lộ ra nụ cười, hắn chậm rãi nói: "Mẹ kiếp..."
Nhưng bỗng nhiên hắn dừng lại, hơi cân nhắc, trên mặt lộ vẻ không vui: "Nếu các ngươi đã không thích..."
"Vậy thì..."
Hắn chợt lớn giọng: "Ngũ Sát!"
"Công tử, trời còn chưa tạnh..."
Đại Hạ cuồn cuộn sóng ngầm, gần đến lúc đáng sợ, Phương Thốn vẫn luôn ở trong tĩnh thất.
Hắn không cho phép người khác đến gần tĩnh thất này, chỉ có Tiểu Thanh Liễu là có thể tới đây.
Nhưng sau khi ở trong tĩnh thất ba ngày, Tiểu Thanh Liễu đưa cơm tới, câu trả lời vẫn như cũ.
Trong lòng Phương Thốn hơi trầm xuống.
Sau đó, hắn không nói gì nhiều, chỉ là Tiểu Thanh Liễu tạm thời rời đi, trong miệng tự nói:
"Xem ra, ta không đi ra, trời sẽ không trong xanh được!"
"..."
Bên phía Nam Cương, lúc Hồ Huỳnh truyền tin tức tới rằng loại cổ trùng kỳ quái kia đã lan rộng khắp Nam Cương, bầu trời trên đỉnh đầu Phương Thốn đã âm u, ban đầu chỉ là vài đám mây đen, sau đó dần hình thành một cụm mây đen, nhưng trời lại không mưa, cụm mây đen đó vẫn luôn ở trên trời cao.
Từ khi Phương Thốn trở về Liễu Hồ thăm phụ mẫu, gặp lại bạn cũ, thời gian trước sau vẫn không hề biến mất.
Ngược lại, đám mây đen kia càng lúc càng dày đặc giống như âm hồn bất tán.
Cũng bởi vì đám mây đen này mà trong lòng Phương Thốn xuất hiện một dự cảm xấu, nên hắn bố trí tĩnh thất này và chỉ nói muốn bế quan.
Thật ra thì hắn không bế quan, mà là hắn đang nhìn xem có thể tránh thoát tai họa này hay không.
Xung quanh tĩnh thất dùng trận giản tốt nhất, được bố trí nghiêm nghiêm ngặt ngặt, trước sau có ít nhất ba tầng.
Đồng thời, hắn còn bỏ hết tất cả kim loại xung quanh tĩnh thất này, dùng đồ gốm thượng hạng ra thay thế, thậm chí còn dùng lưu ly rất quý giá ở thế giới này để gia cố bên trong tĩnh thất, sau đó hắn ngồi ngay ngắn trong tĩnh thất, không cho phép người khác đến gần, mở ô công đức ra, sau đó lẳng lặng chờ ở nơi này, mỗi ngày đều để Tiểu Thanh Liễu quan sát sắc trời bên ngoài và nhìn xem lúc nào đám mây đen này sẽ biến mất.
Nhưng mà không có, đám mây đen vẫn không biến mất.
"Chẳng lẽ thật sự muốn đánh à?"
Trong lòng Phương Thốn suy nghĩ, hắn không nhịn được hơi cắn răng.
Hắn đã cân nhắc vấn đề này từ rất sớm, nếu mình có nghiệp chướng thì sẽ bạc đầu.
Vậy thì, sau khi tóc trắng, là cái gì?
Vấn đề này có hơi khó giải quyết, không có căn cứ thì không thể nào nghĩ ra được...
Sau đó, vào lúc này, Phương Thốn bắt đầu sắp xếp Ôn Nhu Hương.
Kết quả rất thành công.
Thành công vì cả người mình đều nhiễm nghiệp chướng!
...
Khi Hồ Huỳnh ở Nam Cương truyền tin tức tới nói độc của điệp cổ đã phát tán, Phương Thốn cũng biết nhất định bắt đầu có nghiệp chướng rất lớn dính vào người mình, nói đó là loại cổ độc không bằng nói là một loại bệnh, một loại bệnh dù có thể trị hết hay kìm nén triệu chứng xuống, vẫn sẽ phát tác nhiều lần lặp đi lặp lại, trừ khi Hồ Huỳnh tự nguyện dâng máu tươi của mình ra làm thuốc dẫn thì mới có thể hoàn toàn tiêu trừ sạch sẽ...
Mà đau khổ trên thế gian không gì bằng dẫn bệnh vào người!
Loại nghiệp chướng này còn nghiêm trọng hơn nhiều Phương Thốn giết sạch sinh linh của Ôn Nhu Hương chỉ trong một hơi thở.
Không nghi ngờ chút nào, tất cả chuyện này đã làm cho Phương Thốn thành công đột phá nghiệp chướng của mình đến cực hạn, nên có phản phệ.
Cũng đúng vào lúc này, đám mây đen tập hợp trên đỉnh đầ, sao có thể không khiến làm Phương Thốn không liên tưởng đến một từ?
Trời phạt!
Phương Thốn nghi ngờ đám mây đen này càng ngày càng dày đặc, nhưng từ đầu đến cuối lại không có sấm sét đánh xuống, hẳn là nghiệp chướng vẫn còn đang tăng thêm...
Đây là muốn tính sổ với mình à?
Cùng một đạo lý kiếp trước mẹ nói tích góp đủ rồi mới đánh con...
Phương Thốn núp ở tĩnh thất, là muốn xem, nếumình luôn trốn tránh thì có thể vượt qua hay không?
Bây giờ xem ra là không được.
...
...
"Ôn Nhu Hương đại loạn, rước lấy vô số nghiệp chướng!"
"Vô Tương Bí Điển dưới sự sắp xếp của ta truyền vào thế gian, lại gây ra không biết bao nhiêu nhân quả máu tanh!"
"Long Thành sắp thành mục tiêu công kích, nếu xảy ra đại chiến thật thì thậm chí cả căn cơ của Đại Hạ cũng sẽ bị hỗn loạn..."
"Không biết có phải đây cũng được coi như là nghiệp chướng hay không?"
Phương Thốn tính toán trong lòng, hắn cũng không biết nếu tất cả nghiệp chướng đều hóa thành sấm sét đánh xuống thật thì sẽ mãnh liệt cỡ nào...
"Nếu có thể dùng công đức để tiêu trừ thì tốt quá!"
Phương Thốn bất đắc dĩ suy nghĩ.
Những chuyện liên tiếp hôm nay mang đến cho hắn mây đen giăng đầy trên đỉnh đầu, nhưng cũng đổi được rất nhiều công đức.
Dù có như thế nào, Ôn Nhu Hươnvẫn bị phá hủy bởi vì sự tồn tại của bệnh lạ kia làm người người sợ hãi, rối rít chạy thoát, mà yêu cơ cũng bị khủng hoảng, cho dù bị ép buộc cũng không có ai dám đi tiếp khách nữa, mà người ham mê nữ sắc yêu cũng không dám liều mạng đi tìm các nàng, vô hình chung, cuối cùng không biết có thêm bao nhiêu người, bao nhiêu yêu cơ nhờ thủ đoạn của mình mà được cúu...
Số lượng công đức được thưởng này kinh người khác thường.
Ba trăm vạn!
Chỉ riêng Ôn Nhu Hương đã được ban phát ba trăm vạn công đức, còn nhiều hơn số mà Phương Thốn đã góp nhặt trong một hai năm.
Trong mắt Phương Thốn, thật ra cái này vẫn còn ít.
Ôn Nhu Hương bị hủy, cứu người, tiêu trừ gian ác còn nhiều hơn những gì mình làm trước đây.
Nhưng cũng may, ngoài chuyện của Ôn Nhu Hương , Vô Tương Bí Điển truyền ra ngoài lại kiếm thêm được nhiều công đức hơn.
Công đức đó không phải ban cho một lần, mà chảy liên tục không ngừng ở trong tay.
Mấy ngày đầu chỉ vài nghìn, rồi đến một vạn.
Từ đó về sau, nhờ sự lưu truyền càng ngày càng rộng rãi của Vô Tương Bí Điển nội dung càng ngày càng đầy đủ, người lĩnh ngộ được cũng càng ngày càng nhiều.
Ban thưởng này cũng tăng lên theo tình hình.
Một vạn, ba vạn nghìn, mười vạn...
Đến tận bây giờ, nhất là sau khi tạo ra một sóng gió lớn như vậy, số công đức này đã lên đến mấy chục vạn mỗi ngày...
Hơn nữa, nhìn tình hình này, căn bản không có ý dừng lại.
Phương Thốn rất chắc chắn, số công đức mình kiếm được từ chuyện này có thể sẽ nhiều gấp mấy lần Ôn Nhu Hương.
Bởi vì hắn cũng rất chắc chắn, đây là chuyện lớn nhất mình từng làm từ sau khi bước vào thế giới này.
...
...
Dẫn bệnh vào trong thế gian, chính là nghiệp chướng lớn.
Nhưng truyền kinh vào thế gian chính là công đức lớn.
"Tu hành không tu chân, còn có ý nghĩa gì?"
Phương Thốn nhìn bên ngoài tĩnh thất, hắn không khỏi thở dài một tiếng.

Bình Luận

0 Thảo luận