Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 778: Hẳn phải chết từ sớm

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
"Người bình thường biến thành hóa anh là mượn khí tức của con dân Đại Hạ, Nguyên Anh hóa thành một tôn thần!"
"Mà đây là lý do tại sao tu hành ở Đại Hạ, Nguyên Anh là cảnh giới tối cao của Thần Cảnh!"
"Cũng vì lí do này mà nhiều người muốn mượn khí tức của con dân Đại Hạ, cho nên tất cả những ai hóa anh đều phải có chỗ đứng riêng ở triều đình Đại Hạ, còn những thế gia không vào triều đình thì đi vân du tán tu khắp thế gian, hoặc là chỉ tới cấp bậc Kim Đan, hoặc là dựa vào tổ linh che chở kết thành Ngụy Anh!"
"Nhất phẩm tiên thánh, nhị Thần Ma, tam phẩm Kim Ngọc, tứ Lưu Ly..."
"Nhất phẩm Tiên Thánh, còn lại là Tiên Điện và Thánh Nhân!"
"Bản thân Tiên Điện có được khí vận thiên hạ là nhờ vào phúc trạch của bọn họ!"
"Còn Thánh Nhân thì có uy vọng tối cao, một bút viết kinh nghĩa, được con dân trong thiên hạ cúng bái, Tiên Điện cũng phải chắp tay nhường ra khí vận!"
"Nhị phẩm Thần Ma thì bắt đoạt khí vận..."
"Đương nhiên, bất luận là Thần hay Ma đều bị tiêu diệt, Đại Hạ có Thần nhưng đã bị phong ấn, còn Ma thì hiện giờ đang đại náo ở Triều Ca, nghe đâu có liên quan đến tiền triều, hung uy không nhỏ, nhưng chỉ cần cố gắng hết sức là được..."
"Còn tam phẩm Kim Ngọc chính là trảm thi quan và chùa Niết Bàn, bản thân bọn họ cũng bị Tiên Điện đùa bỡn trong lòng bàn tay..."
"..."
"Tất cả những điều này là bởi vì Tiên Điện đã thiết lập một con đường tu luyện như vậy!"
"Con đường nằm trong tay bọn họ nên bất kỳ Luyện Khí Sĩ nào trên thế gian cũng bị mắc kẹt trong một cái lồng giam!"
"Ta muốn đi phá đường cái lồng giam đó!"
"..."
Trong lòng nghĩ vậy nên Phương Thốn âm thầm thở dài.
Bây giờ, hắn cũng hóa anh nhưng hắn không định mượn sức mạnh của Đại Hạ, nhưng điều này không có nghĩa là hắn muốn thoát khỏi Đại Hạ, bây giờ, trên thế gian này, ở một mức độ nào đó Đại Hạ chính là thiên địa, cả hai hợp làm một, con đường hắn phải đi nằm trong Đại Hạ nhưng hắn không khuất phục trước cái lồng giam, hắn vẫn ở Đại Hạ và tôn trọng những gì ở đây, hắn tôn trọng là thiên địa núi sông, hàng tỉ bách tính.
Hắn không ở dưới Tiên Điện, những cũng không ở trên bách tính.
Hắn không phân trên dưới, nhưng tất cả chúng sinh phải bình đẳng.
Đây là giá trị lớn nhất mà kiếp trước mang lại cho hắn ở.
Tuy ở kiếp trước, hắn vẫn chưa đạt tới trình độ như hiện tại, nhưng dường như ý niệm này, đã có dấu hiệu như vậy gieo vào lòng hắn, cho nên hắn mới thuận lý thành chương đi trên con đường này...
Còn ý niệm kia giống như một hạt giống.
Và việc hắn phải làm là để hạt giống đó bén rễ và nảy mầm trong kiếp này...
...
...
Về phần mở cánh cửa thứ sáu như thế nào?
Nó phụ thuộc vào cách nảy mầm!
Muốn hạt giống nảy mầm thì phải tưới ẩm bằng mưa và sương sớm.
Hắn lĩnh ngộ những điều này từ 《 Đại Đạo Kinh 》 .
Bởi vì 《 Đại Đạo Kinh 》 giúp hắn hiểu rõ thế gian này, hiểu rõ hệ thống của Đại Hạ, sau khi hiểu rõ thì Phương Thốn mới hiểu được con đường của chính mình phải đi là gieo xuống hạt giống này, giống như điểm mắt cho rồng, không phải ai cầm bút lông lên cũng lập tức vẽ được bức tranh rồng bay, mà phải hiểu rõ bản chất của toàn bộ bức tranh thì con rồng mới sống động được...
...
...
"Hóa ra đúng là phải đi con đường như vậy..."
Hoàng Thần Vương đứng ở bên cạnh quan sát từ đầu đến cuối, nhìn thấy Đạo Uẩn ở trên người Phương Thốn, thần sắc có chút thống khổ, trong thần sắc kia có quá nhiều thứ, có kinh dị, có cảm khái, lại có một chút thản nhiên vì mọi chuyện đều nằm trong dự kiến, nàng thì thầm với chính mình: "Thảo nào hắn luôn nói những người đó không thể tìm ra lối thoát vì họ chỉ biết trông chờ, mà trên thực tế, bọn họ nên..."
"Nhìn lại nhiều hơn..."
"Chỉ là, nếu ngươi đã sẵn sàng đi con đường này, chắc hắn ngươi đã sớm biết mình nhấ định sẽ chết đi?"
"Vậy vì sao lại nhất định phải làm?"
"Thế gian này thật sự không có gì đáng để hắn lưu luyến sao?"
"..."
Trong lòng vô cùng phức tạp, nàng cảm nhận được kình khí đang khuấy động Triều Ca và truyền âm của Lân Thần Vương, nàng nhẹ nhàng quay đầu nhìn sang thì thấy Lân Thần Vương và Tước Thần Vương đã kích động một thân pháp lực, đánh với hai phân thân của lão quỷ, mặc dù không bị thua nhưng trong thời gian ngắn cũng không thắng được, còn bản thể của lão quỷ đã lao thẳng về nơi sâu nhất trong tháp trên không trung.
Mà bây giờ, Tiên Điện còn chưa xuất hiện.
Nàng biết, trong tình huống Tiên Đế chưa vế, Tiên Điện sẽ xuất đối không thể nào vì tòa tháp này mà xuất hiện.
Còn nàng thì dựa theo quy củ, không nên tiếp tục ở đây...
Đặc biệt là, cho dù không tuân theo quy củ thì khi nhìn thấy Phương Thốn đã đến bậc này, nàng cũng không nên ở lại đây...
Vì thế, nàng yên lặng cúi đầu nhìn thoáng qua, giống như đã có câu trả lời, sau đó bóng dáng lập tức thay đổi, lao thẳng về phía thành Triều Ca, một thân mây lửa cuồn cuộn bay đi, phủ kín cả một khoảng trời.
Nàng muốn mượn trận chiến này phát tiết cảm xúc khó hiểu trong lòng...
....
...
"Thanh nô... Thanh bá bá, ngươi mau cứu ta, cứu ta..."
Lúc này, Thất hoàng tử ở phía dưới đã thành người hoảng hốt nhất.
Hắn ta cũng thấy Phương Thốn dựa vào sức mạnh của chính mình để hóa anh, với hắn ta mà nói, đây là cảnh tượng mà hắn ta không muốn thấy nhất, nếu Phương Thốn hóa anh thành công thì Phương Thốn sẽ không cần viên long châu trong cơ thể đã uy hiếp nghiêm trọng đến tính mạng của mình nữa, xui xẻo nhất là hắn ta, còn nếu Phương Thốn hóa anh thất bại, bị thiên lôi giáng xuống, tan xương nát thịt, hắn ta vẫn sẽ xui xẻo như thế...
Như vậy, sao hắn ta đứng im, trơ mắt nhìn Phương Thốn được?
Hắn ta càng lay động thì lại phát hiện lão nội thị vẫn không nhúc nhích, như một khối gỗ.
Hắn ta mãnh liệt xoay người mới nhìn thấy lão nội thị đã tiến vào trạng thái vô tri vô thức, không biết thần hồn đã đi nơi nào...
Điều này khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi.
Viện chủ Lão Kinh Viện đứng bên cạnh hắn ta cũng lơ đãng nhìn thoáng qua lão nội thị.
Ông ta chậm rãi thở dài, nói với Ngọc Hành tiên sinh ở bên cạnh: "Lát nữa, nếu ta không nhịn được ra tay thì viện chủ đời kế tiếp sẽ là ngươi, sau khi tiền nhiệm, ngươi lập tức trục xuất ta khỏi Lão Kinh Viện, bố chiếu thiên hạ, tuyên bố ta mắc tội lớn..."
Ngọc Hành tiên sinh cùng nhóm tòa sư xung quanh đang xem náo nhiệt hăng say thì bỗng nhiên kinh hãi: "Người già quá nên hồ đồ rồi à?"
"Chưa từng!"
Lão viện chủ cười, nói: "Trong đời này, ta chưa bao giờ thanh tỉnh như vậy!"
Ngọc Hành tiên sinh thấy ông nghiêm túc thì lắp bắp kinh hãi, thấp giọng nói: "Sao lại đến nông nỗi này?"

Bình Luận

0 Thảo luận