Thanh tùng trưởng lão nói xong, mày cũng nhíu lại: "Dáng vẻ ngài ấy lúc đó cũng không có gì bất thường. Còn không bất thường bằng bộ dáng đứng ngồi không yên lúc trước, ngược lại còn trông rất yên tâm. Hơn nữa đối với việc đi ra ngoài này, còn dặn dò lâu thì một tháng, nhanh thì vài ngày ngài ấy sẽ trở về. Ta còn tưởng ngài ấy xuống núi đi tìm quả phụ kia... nhưng ai ngờ ... "
Vừa nói, hai vị trưởng lão đồng thời vỗ tay: "Nay đã một tháng, người vẫn không thấy đâu!"
Phương Thốn trầm ngâm gật đầu: " Cho nên các vị cũng bắt đầu lo lắng..."
"Lo lắng thì không hẳn, bây giờ của tông chủ còn cao hơn hai người bọn ta gộp lại..."
Nhị trưởng lão nói: "Chỉ là liên minh sáu tông càng ngày càng nhiều chuyện, đều cần phải xử lý, nếu tông chủ không có ở đây, chỉ có thể tìm hai người chúng ta giải quyết. Chúng ta không biết giải quyết thế nào. Thật sự là công việc ngày một khó khăn, đang định lựa chọn quăng gánh mặc kệ thì nghe tin ngươi trở về nên đến tìm ngươi, chỉ cần ngươi ở trong tông môn, chẳng phải mọi thứ lại đâu vào đấy hết sao... "
Phương Thốn thở dài, lại một lần nữa đau lòng cho Tiểu Từ tông chủ.
"Ngài ấy thực sự không nói mình đi đâu sao?"
Hai trưởng lão trầm ngâm một lúc, cũng nói.
"Không......"
Hai vị trưởng lão đều lắc đầu, Thanh Tùng trưởng lão nói: "Nhưng lúc đó ngài ấy đã nói là sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng, không cần phải lo lắng."
Đại trưởng lão Hàn Thạch: "Đúng vậy, bọn ta cũng đã đồng ý với ngài ấy rằng sẽ không lo lắng."
Phương Thốn lần thứ ba cảm thấy đau lòng với Tiểu Từ tông chủ.
Sau đó, đối mặt với ánh mắt của hai vị trưởng lão đang tràn đầy mong chờ hắn trở về để tiếp quản đại cục trong tông môn, Phương Thốn nghiêm túc suy nghĩ. Sau khi trở về, hắn vốn lên kế hoạch làm ổ trong nhà một thời gian mặc kệ sự đời. Nhưng sau khi hắn trở về nhiều ngày, phát hiện dù cho xung quanh có vắng lặng, yên bình tới đâu thì lòng hắn khó có thể an tâm. Có quá nhiều mạch suy nghĩ ngầm cùng với ý niệm hỗn loạn hiện lên trong đầu.
Hiện giờ mặc dù hắn đã chuẩn bị tốt, cũng có chủ ý riêng, nhưng đồng thời hắn cũng biết rằng bây giờ mình không thể sai.
Sai một ly, đi một dặm. Một khi đã sai, lập tức trước mặt chính là vực sâu vạn trượng, vạn kiếp bất phục.
Giống như việc đánh cược cả gia sản, ngay cả khi có bài lớn trong tay, trong lòng cũng sẽ khó tránh khỏi có chút bất an.
Dù sao, dẫu cho quân bài có lớn, cũng có khả năng đối thủ có quân bài còn lớn hơn...
Chính vì suy nghĩ này mà hắn trầm ngâm một lúc lâu. Vì lo lắng, bây giờ cho dù muốn hành động cũng không thể tùy tiện lộn xộn, rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, khiến hắn không thể giống như trước đây tùy tâm sở dục, thích làm gì thì làm...
Hơn nữa, Tiểu Từ tông chủ là một người chân chính thật thà tốt bụng, bản thân hắn không thể nhắm mắt làm ngơ.
...
...
Vì vậy, sau khi trầm mặc một lát, hắn mới nhẹ nhàng thở dài nói: "Hai vị trưởng lão hãy ở lại Phương gia nghỉ ngơi một ngày. Ta cũng cần chuẩn bị một chút. Nếu không có việc gì, thành Liễu Hồ cũng coi như dễ đi, ngày mai có thể trở về Thủ Sơn Tôn trước. Đương nhiên, ta nghĩ điều quan trọng nhất bây giờ là tung tích của Tiểu Từ tông chủ. Bất kể thế nào, ta cũng muốn biết ngài ấy hiện đang ở đâu, an nguy thế nào, mới là tốt nhất... "
"Được được được..."
Nghe thấy Phương Thốn đồng ý quay lại, hai vị trưởng lão cười đến không khép được miệng, liên tục gật đầu như gà mổ thóc.
Nhưng khi nghe phải ở lại chỗ này, lại liên tục lắc đầu: " Ở lại chỗ này thì không thể, tránh cho người ngoài nhìn vào."
"Hai người chúng ta tới như nào thì đi như thế là được rồi..."
"Cây đu đủ nhà ngài trồng ở chỗ nào thế?"
Phương Thốn cứ đứng ở trong sân như vậy, nhìn hai vị trưởng lão lén lút leo tường ra bên ngoài, giống như là vì sợ bị người khác nhìn thấy, mỗi người còn đặc biệt xé một miếng vải đen che đầu, nhất thời trong lòng tràn ngập cảm xúc, đồng thời, lại một lần nữa đau lòng cho Tiểu Từ tông chủ...
Sau khi đưa mắt nhìn trưởng lão rời đi, hắn cũng đứng ở trong sân một hồi, rồi từ từ quay lại vào trong phòng.
Sau khi uống trà xong, hắn suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nhẹ nhàng vung tay lau vào trong không trung.
Trong giây lát không gian giống như đã bị hắn lau đi một khối, lại giống như là bị hắn dùng thần lực để hóa ra một bức màn màu vàng, mà ở trên bức màn đó, từng dòng chữ màu đen dần diện ra, những chữ này đều được viết bằng chữ cổ, nhìn qua một cái thì thấy dày đặc ríu rít vào nhau giống như hàng vạn quyển sách, sao trời lốm đốm trên không trung, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì nhận ra chữ viết rất rõ ràng, mỗi một chữ đều nở rộ muôn vạn trạng.
Đây chính là quyển m Dương Đại Ngục Kinh.
Trước khi nhìn vào quyển kinh này thì Phương Thốn nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Mình có thể kiềm chế để không nhìn sao?
Rõ ràng không thể.
Cho nên hắn vừa đến, đã tực tiếp nhìn vào đó.
Đế Vương của triều đại trước, hoặc gọi là Lão Quỷ, xem ra vì muốn để lại quyển m Dương Đại Ngục Kinh này cho mình hắn đã thực sự đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, không chỉ để lại quyển kinh này mà thậm chí còn lo lắng bị thiếu đi Đạo Uẩn, cho nên không tiếc tu vi đóng từng tia dấu kinh nghĩa xuống, thậm chí đế Phương Thốn còn hoài nghi Lão Quỷ này lưu giữ kinh nghĩa như vậy thì chắc hẳn đã tiêu hao ít nhất một đạo tu vi ma thân...
Nhưng mà vấn đề duy nhất ở đây là, bây giờ hắn cũng chỉ có thể đọc.
Giống như lúc còn bé đi học vậy, chẳng qua cũng chỉ đọc được chứ không hiểu rõ...
Nguyên nhân cũng rất đơn giản:
Mặc dù Lão Quỷ đó muốn làm cho mình yên tâm nên đã nói rõ không được dùng âm mưu quỷ kế, chỉ dùng cách đúng đắn hợp lý, nhưng điều này thật sự cũng chưa làm cho mình yên tâm hoàn toàn, dù sao hiện nay tu vi của mình cũng chưa đạt được đến Tiên Cảnh, nếu hắn ta đúng là muốn động tay động chân thì nhất định mình cũng không thể phát hiện ra được.
Thứ hai, m Dương Đại Ngục Kinh này có quan hệ rất lớn với thiên địa, Phương Thốn không biết liệu rằng sau khi mình xem xong thì có gây ra sự thay đổi cho Đạo Uẩn hay không.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận