"Tiên khí?"
Không biết có bao nhiêu người nhạy bén nhận ra hai chữ này, ngạc nhiên suýt nghẹn lời.
"Tiên khí này là loại tiên khí mà ta biết đó sao?"
"Nếu là như vậy thật, đó chẳng phải là có thể cải thiện người... khí Tiên Thiên?"
"..."
Mọi người xung quanh đều tỏ ra kinh ngạc, vẻ kinh ngạc dần dần lan ra đến đám người đứng xem ngoài cùng.
Lúc này, lão thái y cũng giống như thế, từ từ nâng hai mảnh đan dược bị cắt đôi lên, nhìn chăm chú một hồi lâu mới hạ giọng nói: "Nếu nói đan dược Đan Hà Sơn luyện ra là diệu phẩm đã bước nửa bước vào Tiên Cảnh, thì đan này chính là đan dược đã bước thật sự vào tiên cảnh, luyện từ tiên bảo, lấy đan tính hóa thành tiên khí, tinh thuần tuyệt diệu, gia cố chắc chắn, có đan này, dù là linh khí Tiên Thiên cũng tăng lên được..."
"..."
Lão thái y nói đến đây thì hơi dừng lại, rồi bỗng nhiên cao giọng quát: "Chỉ cần một viên đan này, đủ cho Luyện khí sĩ trong thiên hạ phải cúi đầu!"
Nói rồi thật sự cúi đầu xuống bái Khúc lão tiên sinh.
Ầm!
Theo chân lão thái y, nhiều người cũng bái theo.
Đến cả Tào sơn chủ cũng bái.
Khí thế và áp lực xung quanh thật sự quá kinh người, hắn ta không dám không bái.
Khúc Tô Nhi đứng cạnh Khúc lão tiên sinh nhìn thấy cảnh này, thoáng chốc đỏ cả hốc mắt.
Khúc lão tiên sinh nhìn bộ dạng của người xung quanh, lại chậm rãi lắc đầu, nói: "Các ngươi không nên bái ta đâu, hẳn là..."
Ông nói rồi vô thức quay đầu nhìn lại, thấy chiếc kiệu dưới đài đã đi từ lúc nào không hay.
Thế là ông hơi lạnh mặt đi, nói: "Hẳn là nên bái cái vị đã để lại Vô Tương Bí Điển mới phải..."
Tiếng nói của ông ta vừa dứt, hai tay hành lễ vái chào, khẽ bái không khí, khẽ nói ra bốn chữ:
"Phương Xích tiên sư!"
Từ lúc Phương Thốn còn chưa có bắt đầu tu hành thì hắn đã biết thứ quan trọng nhất với người tu hành chính là khí Tiên Thiên.
Hơn nữa hắn cũng biết, khí Tiên Thiên chính là trời ban, không người nào có thể thay đổi được.
Thế nhưng trên thế gian này cũng không phải thật sự không có pháp môn thay đổi khí Tiên Thiên, chính cái gọi là đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, mọi việc đều có một lối ra, cho nên đối với việc thay đổi khí Tiên Thiên cũng có một loại phương pháp như vậy, đó chính là tiên khí.
Bởi vì đặt chân vào Tiên Cảnh thì đã không phải người thường nữa rồi, cho nên nói không người nào có thể thay đổi được khí Tiên Thiên cũng không phải sai.
Người bước vào Tiên Cảnh, quay về bản tính ban đầu, pháp lực ngưng đọng, hòa tan với thiên địa thì có thể thi triển bí pháp. Người vốn sinh ra kém cỏi thì đưa khí Tiên Thiên vào để nâng cao tư chất trời ban, chỉ là cao nhân Tiên Cảnh trên thế gian vốn đã ít, hơn nữa cho dù người đạt Tiên Cảnh thay đổi khí Tiên Thiên thì cũng sẽ bị hao tổn, bởi vậy chuyện như vậy vẫn cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng hôm nay, hắn mượn Khúc lão tiên sinh một viên đan thì có thể làm được chuyện này.
Trong đan chứa tiên khí thì có thể cải thiện được tư chất, nâng cao khí Tiên Thiên.
Không nói đến vấn đề cải thiện được bao nhiêu, một khi làm chuyện này chính là việc đại công đức trước đây chưa từng gặp.
Cho nên, trước khi trận đấu đan này bắt đầu, Phương Thốn đã biết mình có thể thắng.
Chỉ có điều là hắn cũng không tính ở lại chỗ này hưởng thụ ánh mắt kính nể và sùng bái của người khác, bởi vì phần lĩnh ngộ này hắn đạt được từ con đường Vô Tương, cho nên nếu thật sự muốn đi tìm nguồn gốc thì người nhận được phần công đức và danh vọng này không phải là hắn, mà là huynh trưởng.
Có lẽ nội dung mà những người này nghĩ sai rồi, nhưng lúc đầu chỉ hướng về huynh trưởng thôi thì đúng.
Dĩ nhiên trong lòng Phương Thốn cũng không quá coi trọng chuyện này, bởi vì nó chỉ là cái hư danh mà thôi, hắn không quá hứng thú.
Không chỉ có hắn, cho dù Khúc lão tiên sinh cũng không hài lòng.
Từ lúc ở thành Liễu Hồ thì Phương Thốn đã nhìn ra, Khúc lão tiên sinh cũng đang theo đuổi một loại đan dược, cái này cũng giống như căn cơ của Đại Hạ, có liên quan đến khí Tiên Thiên của bách tính. Chẳng qua, thứ Khúc lão tiên sinh theo đuổi chính là loại người người có thể dùng, người người có thể luyện, ít nhất cái giá phải bỏ ra không quá cao, mà thứ mình nhờ Khúc lão tiên sinh luyện lại là đan dược Tiên Cảnh có giá trị đắt đến cực điểm...
Trân quý tới trình độ nào chứ...
Trên cơ bản, người cần dùng viên thuốc này để cải thiện Tiên Thiên chi khí đều không mua được!
Nói ở mức độ nào đó, cái này cũng coi như là giá trị lớn hơn bản chất rồi.
Đương nhiên, Phương Thốn hiểu rõ tầm quan trọng của bước đi này, nhất là tự mình bước tới quan khiếu, đưa tận tay người như Khúc lão tiên sinh, hắn tin tưởng Khúc lão tiên sinh nhất định sẽ sử dụng thật tốt những ưu thế mà hắn giao cho.
Người như Tào sơn chủ có được pháp này sẽ dùng nó để chiếm công lao và danh tiếng cho bản thân.
Khúc lão tiên sinh có được thì lại là đem lại hạnh phúc cho nhiều người.
"Có lẽ Tiên Điện thật sự không muốn nhìn thấy "Vô Tương Bí Điển" lưu truyền ra ngoài, nhưng bây giờ xem ra đã không ngăn được rồi..."
Trong lòng âm thầm nghĩ vấn đề này, Phương Thốn thả lỏng hơn nhiều, hắn bung dù đi về tĩnh thất.
Hắn đã biết sắp phải đối mặt với cái gì, nên cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho tốt.
...
...
"Cứ... cứ thua như vậy sao?"
Mà ở trước Lão Kinh viện, mọi người hoảng sợ với tiên đan giáng thế, lúc cùng nhau lạy hư không, thì xa xa, có người đã hận tới cực điểm.
Trên mặt của Thất hoàng tử toàn là phẫn nộ, thái độ bất mãn với đủ chuyện, hắn ta chỉ muốn hung hăng nhìn ra ngoài để nhớ kỹ toàn bộ những người lạy về hướng hư không này, rồi sau đó mạnh mẽ trả thù. Nhưng khiến hắn phải thất vọng là, lúc này người người đều bày ra thái độ ấy làm hắn không thể oán hận được, vì lửa giận không trút ra được nên cũng chỉ có thể thiêu đốt bản thân mà thôi.
"Điện hạ nên biết, lần này mặc dù Đan Hà Sơn thất bại, nhưng chẳng thể trách Đan Hà Sơn!"
Lão nội thị vẫn còn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí không có một chút thất vọng bởi vì tình hình đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát, mà ngược lại còn nhẹ giọng khuyên nhủ: "Chúng ta không thể trông cậy vào một vị Luyện Khí Sĩ Thần Cảnh thắng Tiên Cảnh được, đương nhiên cũng không thể giận cá chém thớt với Đan Hà Sơn..."
"Ngược lại, lão nô vẫn cho rằng lần này Đan Hà Sơn đã biểu hiện rất tốt!"
"..."
"Ngươi cũng biết làm người tốt quá nhỉ..."
Thất hoàng tử cắn răng, quát khẽ: "Thế nhưng ta phải làm sao bây giờ..."
Hắn nói, giọng đã hơi run rẩy: "Phát tác càng ngày càng thường xuyên, ta... làm sao ta chờ được?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận