"Quả nhiên......"
Phương Thốn nghe được câu trả lời liền yên lặng, âm thầm suy đoán.
Còn sư tử đá ở bên phải ho và nói: "Câu hỏi thứ tư của ngươi là hay nhất, cũng hỏi đúng điểm quan trọng, ta có thể trả lời ngươi rất tỉ mỉ, mục đích huynh trưởng của ngươi và chúng ta đều giống nhau, hắn là một người rất giỏi, hơn nữa ở thế gian này, người có mục đích giống hắn rất nhiều, cũng không phải chỉ có mình chúng ta, có một vài người nhất trí với mục đích của chúng ta, nhưng cũng có một vài ngừi không nhất trí với mục đích cảu chúng ta, mà nhiều nhất chính là những người không biết lựa chọn bên nào, bọn họ vẫn đang chờ đợi, những người này chính là những người ghê tởm nhất......"
Phương Thốn gật đầu có chút suy nghĩ, hắn ghi nhớ mấy lời này lại.
Sau đón đột nhiên hắn cười nói: "Vậy lúc nào ta mới thực sự biết được bí mật đó?"
Hai con sư tử nghe vậy liền cùng nhau kháng nghị: "Ngươi đã hỏi hết ba câu rồi."
"Hơn nữa chúng ta đã trả lời rất nhiều trong một câu hỏi của ngươi."
"..."
Phương Thốn cười nói: "Hai vị đã nói sẽ trả lời ba câu hỏi của ta, cũng là ngầm thừa nhận hai vị sẽ đồng thời trả lời ba câu hỏi của ta, hai câu hỏi ban đầu đều là hai người cùng trả lời, nhưng mà câu sau lại trả lời riêng biệt, vì thế không thể được tính..."
"Bây giờ ta sẽ hỏi cả hai vị, khi nào thì ta mới thực sự hiểu được những bí mật này?"
"..."
Dường như, hai con sư tử đá có chút nghẹn họng, thần sắc hơi càu nhàu.
Sau một lúc lâu, bọn chúng mới cùng lúc nói: "Khi ngươi bước vào Tiên Cảnh..."
Phương Thốn gật đầu, không ngoài dự liệu của hắn, lập tức nói: "Hóa ra ta đã cách bí mật này gần như vậy..."
Hai con sư tử đá đưa mắt nhìn nhau.
Đột nhiên bọn chúng phát hiện mình bị lừa rồi.
Câu hỏi cuối cùng đơn giản nhất lại tiết lộ nhiều hơn cả hai câu hỏi trước cộng lại.
Quay người rời đi, mọi thứ xung quanh đã trở lại bình thường.
Những người hầu vây quanh vẫn đang chăm chỉ thu dọn hành lý, Tiểu Hồ Ly vui vẻ đi ra theo sau, trên mặt những người hàng xóm trên đường đều tươi cười, chắp tay đi đến, duy chỉ có Dạ Anh là người duy nhất lùi lại phía sau vài bước, tò mò ngồi xổm xuống trước hai con sư tử đá, ngẩng đầu lên, nhìn bọn chúng với ánh mắt kì quái, một lúc lâu sau, lặng lẽ đưa tay ra.
Hai con sư tử đá không hề có chút phản ứng nào.
Nhưng ngay khi ngón tay của Dạ Anh chuẩn bị xuyên qua lỗ mũi con sư tử bên trái, bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên trong hư không.
Dạ Anh sợ đến nỗi đuôi tóc trên đầu bị dựng thẳng lên, một tiếng "oa" rồi nhảy ra xa mấy trượng.
Run rẩy đi theo Phương Thốn, thậm chí còn không dám quay đầu lại.
"Đa tạ các vị hương thân phụ lão đã thường xuyên giúp đỡ và chăm sóc nhị lão ở nhà. Lần sau khi trở lại, ta nhất định sẽ tổ chức yến tiệc mời các vị uống rượu..."
Phương Thốn mỉm cười chào tạm biệt hương thân phụ lão, sau đó ngay lập tức dấy lên tiếng hoan hô.
Mà phía sau đám người sôi nổi này, hay là phía trên các gác lầu phía xa, lập tức chui ra không ít những khuôn mặt, thân phận của những người này không đơn giản, lúc này chỉ nhìn Phương Thốn và mọi người nói lời từ biệt với nhau, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu nhưng không dám tới gần, mà ở xa hơn một chút, đóng giả thành người bình thường, nhìn xa xa nhưng không dám tới gần chính là Bạch Thành Thủ.
"Chuyện này nói như thế nào được..."
Bạch Thành Thủ đấu tranh trong lòng, nhưng cuối cùng từ bỏ dự định đi tới.
Nhưng mà trong lòng, cũng vẫn không khỏi cảm thấy có chút bi ai: "Ta đã từng tìm trăm phương nghìn kế để trốn khỏi Phương gia, nhưng bây giờ, thậm chí gan để tiếp cận cũng không còn. Nếu như sớm biết biết bản lĩnh của Phương gia thì lúc trước mình đã kết giao qua loa như vậy, sợ rằng đừng nói đến quận Thanh Giang, cho dù là Nguyên Thành cũng có thể tiến thẳng đến một địa vị cao..."
Trong lòng càng nghĩ càng thấy không công bằng.
Có điều trong nháy mắt, khi nhìn thấy một người nông dân đang ôm con dê dưới bóng cây bên cạnh, tâm tình của hắn ta lại cảm thấy tốt hơn: "Cũng may, ta không phải là người duy nhất xui xẻo. Công Dương lão nhân cũng rất khó chịu, mỗi ngày học sinh thư viện luôn luôn hỏi hắn rằng khi nào có thể mời Phương Nhị tiên sinh đến đây để giảng kinh cho họ. Mặt của lão nhân đó đỏ như mông khỉ, đoán rằng ngay cả viện chủ cũng muốn đuổi đi..."
...
...
Cáo biệt mọi người, Phương Thốn rời thành, lên pháp chu bay lên trời giữa đám đông.
Một chiếc pháp chu đang hướng về phía nam, cưỡi trên đám mây cuồn cuộn, cũng không biết đã thu hút được bao nhiêu sự chú ý.
Khi Phương Thốn lên pháp chu rời đi, một số người ở thành Liễu Hồ âm thầm nói, công tử Phương gia đúng là khác bình thường. Với chút tu vi như vậy, xuất hành còn được ngồi pháp chu. Ngay cả viện chủ thư viện cũng chỉ cưỡi dê.
Bây giờ thì khác, nhiều người thở dài xúc động cho rằng Phương Nhị tiên sinh, người nổi tiếng của Triều Ca, lại chỉ xuất hành trên một chiếc pháp chu nhỏ như vậy.
... Quá tiết kiệm!
...
...
"Bái kiến tiên sinh, tiên sinh uống trà..."
Ngồi trên chiếc thuyền, Phương Thốn vừa mới ngồi xuống, chuẩn bị pha một tách trà nhỏ.
Một giọng nói ấm áp vang lên gần đó, Nguyệt Hàn Trang đích thân bưng đến một khay có trà nóng.
Phương Thốn ngửi thử, xác định đó là loại Vân Vụ Trà ở vùng núi phía Nam hoang dại.
Hắn cầm tách trà lên, nhấp một ngụm rồi lại đặt xuống, ngẩng đầu nhìn Nguyệt Hàn Trang: "Sao ngươi vẫn chưa rời đi?"
Nguyệt Hàn Trang bưng khay, cười nói: "Như ngươi nói thì ta đi đâu?"
Phương Thốn cau mày nói: "Không phải nói đi Nguyên Thành sao?"
Trước đây ở Triều Ca, Nguyệt Hàn Trang đã giúp hắn thắng một trận, đương nhiên Phương Thốn muốn có qua có lại, vốn dĩ có thể nhờ Lão Kinh Viện giúp đỡ, làm cho Vu Tộc Nguyệt bộ bước thẳng vào Động U Viện, hoặc là bắt đầu một cơ nghiệp khác. Nhưng Nguyệt Hàn Trang không đồng ý, còn đi theo hắn trở về Liễu Hồ, mà trên đường đi, Phương Thốn lại đưa ra cho nàng ta một ý kiến khác, bảo nàng ta đến Nguyên Thành tìm Thiên Hạ hội.
Nhưng không ngờ mấy ngày nay trôi qua, nàng ta vẫn không chịu đi.
Sau khi nghe Phương Thốn nói xong, Nguyệt Hàn Trang cười nói: "Chuyện đi Nguyên Thành, sự sắp đặt của công tử đúng là chuyện tốt, nhưng mà ngài vẫn bỏ qua một điểm, không có thư tay cũng không có tín vật gì đặc biệt. Chúng ta có nhiều người như vậy, đi rồi ổn định cuộc sống như thế nào?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận