"Nếu sớm biết chuyện đơn giản như vậy thì cũng không phiền phức như này, cứ để cho Tiểu Hồ LY luyện một viên đan rồi mang ra là được rồi..."
Trong chiếc kiệu dưới tiên đài, Phương Thốn nhìn cảnh tượng này mà thấy tẻ nhạt vô vị.
Trước kia Đan Hà Sơn cho người mang đến một danh sách, bảo hắn chọn ra một cái tên của người giám định đan mà hắn cũng đồng ý, hắn chọn trước, sau đó nhờ Vân Tiêu đi nghe ngóng hộ xem nên tặng mấy người này cái gì thì phù hợp. Kết quả là trừ Đấu Tiêu Các nhận ra thì những người khác đều không nhận. Vốn tưởng rằng lần này thật sự sẽ phải dựa vào phẩm chất đan dược để giành được chiến thắng nữa chứ...
Nếu như luân lạc đến mức phải dựa vào bản lĩnh để giành chiến thắng, thì đây là một chuyện bi ai cỡ nào?
Vẫn tốt, xem ra không có vấn đề gì.
Thế mới biết tại sao mấy lão già đó không nhận ý tốt của mình, hóa ra là bọn họ đều bận khen Khúc lão tiên sinh rồi.
...
...
"Đây là cách mà Tào gia làm việc sao?"
Còn ở bên phía Thất hoàng tử, hắn t đang trốn trong một chiếc kiệu lớn màu đen không đáng chú ý mà nghiến răng nghiến lợi.
"Quả nhiên là tiếng tăm của vị Khúc lão tiên sinh này không phải tầm thường..."
Lão thái giám ở bên cạnh cười trong bất lực nói: "Thật ra chúng ta sớm đã tính đến nước này, Khúc lão tiên sinh rời khỏi Triều Ca nhiều năm như vậy, quả thực là cũng có không ít người hi vọng ông ta trở về..." Đằng sau vẫn còn vài lời nữa nhưng hắn không nói ra, trước kia khi độc phát tác, không phải đến điện hạ cũng từng hô to gọi nhỏ, nhất định phải mời được người của Khúc gia vào điện xem bệnh sao?
"Đừng có lại lộ ra vẻ mặt như vậy!"
Thất hoàng tử nhìn dáng vẻ lão thái giám, hắng giọng nói: "Nếu như ngươi sớm đã biết như vậy thì tại sao không nhắc nhở?"
"Điện hạ không cần phải lo lắng..."
Lão thái giám vội vã khuyên: "Chuyện đấu đan không thể kết thúc dễ dàng như vậy, mặc dù mấy người đó không ngớt khen ngợi đan dược của Khúc lão tiên sinh, nhưng cũng không dám nói đan dược của Đan Hà Sơn như thế nào, càng không dám đưa ra quyết định. Không phải là bọn họ sợ Đan Hà Sơn, mà là bởi vì bọn họ biết rằng sau lưng Đan Hà Sơn còn có Thất vương điện chống lưng, nên mới cố tình né tránh..."
"Chỉ cần bọn họ không dám nói thẳng ra thì cuối cùng vẫn phải xem phẩm chất đan dược thôi!"
"Chuyện đấu đan lần này ồn ào như vậy, không phải là trò đùa, dựa vào mấy câu nói đùa của mấy người đó mà có thể kết thúc sao..."
"..."
"Nếu như bọn họ đã bất nhân thì cũng đừng trách ta bất nghĩa..."
Cũng trong lúc đó, ở trên tiên đài, nét mặt của Tào sơn chủ đã tối sầm lại, hắn cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, cũng đã rất hận mấy người phẩm đan: "Nếu như đan mà Khúc gia lão nhân luyện thật sự tốt thì cũng thôi đi, nhưng đằng này đan của hắn ta kỳ quái, không có chút thần sắc nào thì sao được coi là đan tốt. Các ngươi ăn nói hàm hồ, ta phải xem các ngươi sẽ nhận kết cục như thế nào..."
Nói rồi, dường như chính mình cũng mơ hồ cảm thấy kì quái.
Loại tâm lý này chính là như vậy, vì ngay từ đầu hắn tưởng rằng lão nhị Phương gia sẽ xuất hiện...
Cùng lúc đó, mấy người phẩm đan trên đài cũng đưa ra ý kiến của mình, rồi tươi cười mời Khúc lão tiên sinh lên tiên đài.
Bọn họ đều đặt mình vào một vị trí phù hợp, đó là phẩm đan chứ không thực sự đưa ra quyết định cuối cùng.
Đương nhiên, trong hoàn cảnh này, như vậy là đã rất hợp lý rồi.
Trừ khi đan của Khúc lão tiên sinh thực sự khiến người ta miễn cưỡng mới có thể chấp nhận được, nếu không thì chắc chắn đã giành được chiến thắng rồi...
...
...
Thế là, trước ánh mắt của người xem, Khúc lão tiên sinh lạnh lùng, chầm chậm bước lên tiên đài.
"Bái kiến lão tiên sinh..."
Thấy lão tiên sinh lên tiên đài, bốn nhân vật có thân phận không phải tầm thường cùng nhau chắp tay hành lễ.
Trong lúc đó, ở dưới tiên đài cũng có không ít người tự nhiên hành lễ, bày tỏ sự kính trọng của mình.
"Ha ha, lão tiên sinh, không biết chúng ta đánh giá đan dược của ngài như vậy đã được chưa?"
Dù sao thì thân phận của vương gia nhàn tản khác biệt, cũng to gan hơn những người xung quanh nên đã cười mà hỏi Khúc lão tiên sinh.
"Lời nói của các ngươi rất dễ nghe!"
Nét mặt Khúc lão tiên sinh trầm ngâm. Ông bước lên tiên đài rồi lãnh đạm nói: "Vấn đề duy nhất ở đây chính là các ngươi căn bản không hiểu gì về đan!"
"Cái gì?"
Lời của Khúc lão tiên sinh trên đài khiến vô số người phải biến sắc.
Không chỉ có người dưới đài, đến cả những vị đang đứng trên đài, mấy lão già với bộ mặt tươi cười rực rỡ cũng nghệt mặt ra, vẻ mặt khó tin như đang lan truyền rồi đọng lại trên khuôn mặt của mỗi người: "Có nói như vậy sao? Ai không hiểu về đan? Lúc nãy ta đang khen người mà, sau đó ngươi lại nói ta không hiểu về đan, ý là nói ta khen không đúng sao hả lão tiên sinh..."
Dưới này, Phương Thốn đang ngồi trong kiệu che mặt: "Cái người này, thật là..."
Từ khe hở của chiếc kiệu, một con rết đen bóng loáng dài chừng bàn tay lặng lẽ chui vào, nó bò xuôi theo cán kiệu, lớp vỏ cứng ma sát với nhau phát ra thứ âm thanh bén nhọn, nhưng lại rõ ràng là là giọng của chủ nhân Hắc Hồ: "Ngươi nhìn xem, nhìn xem đi, đó chính là lão gia tử đầy thói xấu nhà ta đó, người khác nhìn một hồi đã chịu hết nổi, sao ta chịu cho nổi? Ngươi nói ta đối nghịch với ông ta là đáng trách lắm sao?"
Phương Thốn chỉ đành thở dài, vừa định phụ họa, bỗng nhiên Dạ Anh ở một bên bắt được con rết, nhét vào trong miệng.
"Đây chính là cổ trùng..."
Phương Thốn giật mình, giơ tay giữ cằm Dạ Anh lại: "Ta xem xem!"
Bây giờ Dạ Anh đã dễ tính hơn nhiều, vâng lời há to miệng, để lộ chiếc lưỡi và hàm răng sắc nhọn.
"Răng này thật tốt..."
Phương Thốn thở dài một hơi, vỗ vỗ đầu ý cho nó khép miệng, rồi lại thở dài: "Độc còn không sợ, đây là giống gì vậy?"
...
...
"Mời các ngươi đến bình phẩm đan, tốt xấu gì cũng có công bằng, chứ không phải để các ngươi nói lời dễ nghe, đến cả đan các ngươi còn chưa thấy rõ đã thi nhau nói những lời dư thừa, đó không phải tôn kính lão phu, mà là đang sỉ nhục đan đạo của lão phu ..."
Khúc lão tiên sinh hừ lạnh một tiếng, nói: "Mà đã sỉ nhục đan đạo của lão phu, vậy thì..."
Khúc Tô Nhi vừa đi cùng Khúc lão tiên sinh giữa chừng lặng lẽ véo lấy ông ta một cái.
Khúc lão tiên sinh dừng nói, thoáng nhìn mọi người xung quanh, nói thẳng: "Thôi cứ để lão phu đến xem vậy!"
"Cái này..."
Tào sơn chủ đang ngồi một bên lẫn đám người trên đài đều không phản ứng kịp.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận