Nhưng không nghĩ tới mấy người này thế mà chẳng những không có sinh loạn, ngược lại bọn họ đã dùng giải dược trong tay mà mình có, tiếp tục giúp đỡ mình ổn định lòng người mở rộng thế lực, đồng thời lúc bắt đầu trận hoà đàm này Lâm Cơ Nghi đã nhận ra yêu sứ của Nam Cương có gì đó mờ ám, liền đâm đầu vào một trận thao tác quỷ thần khó lường, ngược lại là trực tiếp lần ra giao dịch giữa Nam Cương và bảy hiệu buôn lớn.
Trên người hắn có hồ điệp ấn cùng với thần trí của Phương Thốn tương thông.
Cho nên Phương Thốn vừa mới trở lại Nguyên Thành đã hiểu rõ nhiều tình huống như vậy.
Đương nhiên lúc quay về đây cũng coi như là vừa đúng thời cơ, giải dược trong tay Lâm Cơ Nghi cũng đã sớm sử dụng hết, mà bây giờ kỳ hạn ba tháng lại sắp đến, nếu như mình còn không về nữa bọn hắn cũng chỉ có một con đường chết!
Cái tên họ Lâm này lập công lớn, không biết nên ban thưởng như thế nào...
Trong lòng Phương Thốn thầm nghĩ: "Nếu thực sự không được thì để hắn thèm muốn nhiều hơn một chút nữa?"
...
...
"Nếu thật sự là như vậy, vậy nên làm như thế nào đây?"
Nữ thần vương trầm mặc một hồi, mới nhìn Phương Thốn nói.
Trên thực tế dựa theo tính tình của nàng, tất nhiên là nghĩ đến giết một trận lớn.
Nhưng nàng cũng biết giết người dễ dàng, nhưng giết hết cục diện sẽ trở lại trình độ rối như tơ vò trước đó.
Nếu thật sự là như thế, vậy tốn công chạy dọc chạy xuôi cũng đều lãng phí hết.
"Đối sách cũng rất đơn giản..."
Phương Thốn thấy vị nữ thần vương này thế mà không có mở miệng nói muốn giết toàn bộ những người kia, trong lòng rất là vui mừng, vị Thần Vương tỷ tỷ này rốt cục cũng có một chút tiến bộ... Trên mặt mang theo nụ cười nói: "Thật ra hiện tại người muốn hòa đàm nhất là yêu tộc, bây giờ bọn hắn biểu hiện bức thiết, cường thế như thế cũng là bởi vì bọn hắn hiểu rõ phong cách làm việc của triều đình Đại Hạ, các loại phe phái thực sự là tranh đấu lớn, có nên hoà đàm hay không chuyện này trước sau tranh giành hồi lâu, nhưng sau khi quyết định hòa đàm xong lại muốn nhanh chóng hòa đàm thành công, có thời cơ lợi dụng nhất!"
Vân Tiêu nghe được lời này thì cười một tiếng, giống như là nhớ ra cái gì đó.
Còn nữ thần Vương thì thần sắc lãnh đạm, giống như đối với vấn đề này cực kì phiền chán, lại không thể không thừa nhận.
"Nhưng kế sách phá vỡ thế cục cũng là ở nơi đây!"
Phương Thốn kịp thời mở miệng, đổi chủ đề, nói: "Ta nghe nói rất nhiều lần về danh tiếng của vị đại yêu tôn Nam Cương kia, đúng là không thể xem nhẹ hắn, nhưng thân là yêu tộc Nam Cương hắn lại có thể nắm chắc được động tĩnh của triều đình Đại Hạ như thế, những lúc quan trọng không sai chút nào, đây cũng là điều khiến cho ta không thể không sinh nghi, phía sau yêu tộc chắc là có cao nhân chỉ điểm phối hợp tác chiến với bọn hắn!"
"Cao nhân?"
Vân Tiêu lập tức phản ứng lại, nói: "Cao nhân triều đình?"
Phương Thốn chậm rãi gật đầu.
Mà nữ thần vương nghe được một chuyện lớn khiến người ta kinh sợ như thế, thế mà sắc mặt lại không có cái gì biến hóa, thản nhiên nói: "Thật ta cũng đã sớm phát hiện việc này, trước đây lúc những người kia ở trong triều đình thừa dịp Tiên Đế không ở đó tranh chấp có nên hoà đàm hay không là có thể cảm giác được chuyện này được thúc đẩy thuận lợi hơn so trong tưởng tượng, chỉ có thể nói có người sẽ rất vui nếu việc hòa đàm này thành công..."
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bên trong lầu này đều trầm mặc.
Ngoại trừ tiểu hồ ly nghe không hiểu ra, còn ba người khác đều biểu lộ hoặc nhiều hoặc ít vẻ ngưng trọng.
Nếu chỉ đối phó với yêu tộc thật ra cũng không khó.
Chỉ cần thăm dò dụng ý chân chính của bọn hắn, đúng bệnh kê thuốc là xong.
Nhưng nếu như không biết có những người khác trong triều đình ôm lấy thái độ gì tham dự vào thì phiền phức.
Thậm chí bây giờ còn không biết đối phương là ai, càng không biết đối phương muốn làm gì.
...
...
"Người bên trong triều đình tham dự vào là ai..."
Vân Tiêu nuốt một ngụm nước miếng, mới hơi thấp thỏm nhìn Phương Thốn, nói: "Ngươi không biết đúng không?"
"Đúng là ta không biết!"
Phương Thốn trả lời khiến tâm tình của Vân Tiêu tốt hơn một chút, nhưng ngay sau đó lại nghe Phương Thốn nói: "Nhưng tìm ra hắn cũng không khó!"
"Chỉ cần hiểu rõ một vấn đề là được rồi!"
Ánh mắt Phương Thốn rơi trên đầu yêu quái mà Vân Tiêu ôm trong ngực kia, đưa tay nhẹ nhàng đặt ở phía trên, cái đầu kia của yêu quái lập tức vỡ nát, mà theo đầu yêu quái bể nát lại chỉ thấy một viên đỏ rực, lộ ra một cỗ yêu dị huyết sắc, thậm chí khí cơ của huyết đan có thể khiến cho người ta rùng mình, lăn xuống trên mặt đất khiến toàn bộ gian phòng bị phủ lên một tầng huyết sắc nồng đậm.
"Yêu tộc đối với ta, là ôm sát tâm đến..."
Phương Thốn nhìn qua viên huyết đan kia, bình tĩnh nói: "Viên huyết đan này chính là chiêu hiểm của bọn hắn, ta ở trước mặt mọi người giết Huyết Mộ Lĩnh thiếu chủ kia, là bởi vì ta nhất định phải giết hắn, nếu không nếu thật sự cho hắn chuẩn bị kĩ càng, thì ở trên lôi đài chưa chắc ta có thể thắng!"
"Chỉ là ta rất chắc chắn muốn giết ta không phải là yêu tộc!"
"Dù sao thái độ hiện tại của yêu tộc rất cường thế, nhưng trên thực tế bọn hắn so với chúng ta càng cẩn thận, càng sợ bị hủy trận hoà đàm này, cho nên nếu bọn hắn đã chuẩn bị như thế muốn lấy tính mạng của ta, vậy cũng chỉ có thể nói rõ một vấn đề..."
"Người thật sự muốn giết ta, thật ra là người ở phía sau bọn họ!"
"..."
Phương Thốn nói rồi bình tĩnh nở nụ cười, nói tiếp: "Bọn hắn không nên làm như vậy!"
Nhìn vào viên huyết đan dưới đất, Vân Tiêu nói: "Chẳng trách sư tỷ lại đưa yêu thủ đó cho ta!"
"Lúc trước lần đầu ta đến trong trảm thi quan tu hành, sư tỷ liền đối với ta rất tốt, nóng thì quạt cho ta, lúc ở trên Hỏa Sơn tu luyện thì đưa nước cho ta, bình thường không có gì làm cũng sẽ hái trái cây rừng cho ta ăn, còn có nhiều lúc thường xuyên bắt chút ếch nhái, rắn, rết gì đó để bồi bổ thân thể cho ta... tỷ ấy luôn cảm thấy đây là những thứ tốt, dường như bởi vì tỷ ấy biết trong cái miệng của cái đầu đó còn đang ngậm một viên bảo bối, cho nên mới thuận tay đưa cho ta, có thể là do tỷ ấy nhìn trúng... đây thực sự là món đồ giết người!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận