Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 744: Vấn đề duy nhất

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Một vị khác, vị Cát đan sư đó nghe thấy vậy cũng cười nói: "Tào sơn chủ, ngươi với ta cũng đã là bạn bao năm, ta cũng không sợ ngươi chê cười gì, năm đó quả thực là ta không hề thích lão quái vật họ Khúc này, hoặc nói bây giờ cũng vậy... Năm đó hắn ta vẫn còn trẻ, còn đấu đan với ta, hại ta không ngóc đầu lên được. Thật sự là lúc đó ta chỉ hận không ăn tươi nuốt sống được hắn ta. Nhưng đến bây giờ, đã trôi qua lâu như vậy rồi, có nhiều chuyện lão phu cũng dần dần hiểu ra. Năm đó, hắn ta nói đan đạo của ta quá cũ rồi, ta lại không phục, thế là dùng thời gian ba mươi năm..."
"Cuối cùng ta không thể không thừa nhận rằng, đan đạo của ta quả thực đã cũ rồi!"
Ông ta vừa nói vừa cười: "Lần này, thay vì nói phẩm đan thì đến gặp đối thủ cũ này đi!"
"Cát đan sư, lẽ nào ngươi đang..."
Trên mặt Tào sơn chủ càng không nén được cơn giận, muốn nói vài lời kích động nhưng hắn kìm lại được, chỉ cắn răng nói: "Muốn đùa cợt ta?"
"Đùa cợt, không đến nỗi đó..."
Đột nhiên, vị Cát đan sư đó cười rồi nói: "Tào sơn chủ, mặc dù đã bao nhiêu năm trôi qua như vậy, cả ngoài mặt lẫn trong lòng, ngươi đều không muốn ta ra nhập Đan Hà Sơn, nhưng ít nhất thì về bề ngoài, ngươi cũng biết cách làm người, ta cũng xem ngươi là bạn, nên có một số lời cũng không giấu giếm gì ngươi. Năm đó, Khúc gia và Tào gia tranh đấu với nhau, những người luyện đan như chúng ta đều hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng kết quả thì sao, ngươi thực sự nghĩ rằng mình đã thắng rồi ư?"
Sắc mặt Tào sơn chủ lại lạnh lùng nghiêm nghị, vốn không muốn tiếp những lời này.
Chuyện như vậy, người khác có thể nói, nhưng ngoài mặt mình lại không thể thừa nhận rõ cái gì.
Nhưng vẻ mặt lạnh lùng, kiêu hãnh và đầy tức giận của hắn lại cho thấy rõ điều mà hắn nghĩ trong lòng là gì.
"Ngươi sai rồi!"
Biết là Tào sơn chủ đang nghĩ cái gì nên Cát đan sư cũng không khách sáo mà lắc đầu nói: "Đối với người ngoài, dường như là người Tào gia thắng, dù sao thì Khúc lão tiên sinh cũng đã bị ngươi đuổi ra khỏi Triều Ca, còn con cháu đời sau của Khúc gia cũng chẳng có mấy người có thể làm ở Đan Hà Sơn. Đến nay, cả Đan Hà Sơn đều là người của Tào gia, mà ngươi cũng chiếm mất cái danh hiệu thiên hạ đệ nhất đan sư..."
Tào sơn chủ không biết ông ta muốn nói gì, chỉ biết cắn răng.
"Nhưng trên thực tế, ngươi thắng ở chỗ nào chứ?"
Cát đan sư hờ hững nói: "Chỉ là năm đó Khúc lão tiên sinh không muốn tranh đấu với ngươi nên đã rời khỏi Triều Ca. Còn nếu như năm đó hắn ta không màng đến ân tình và lai lịch mà đấu tranh với Tào gia thì ngươi thực sự nghĩ rằng mình vẫn sẽ có một kết thúc tốt đẹp sao?"
Những lời này nói ra rất khó nghe khiến Tào sơn chủ càng nghiến răng nghiến lợi hơn.
Đến bây giờ, chuyện này vẫn còn một số bí mật, cho dù là người khác biết hay không thì hắn cũng không thể thuận theo mà nói ra. Nhưng mà trong lòng hắn tâm tư không tránh khỏi có chút âm u, rồi mặt hắn hằm hằm lại. Cứ cho là năm đó, người họ Khúc đó không có tâm tư tranh đấu với hắn thì đã làm sao, dù gì thì đến bây giờ, sơn chủ cũng là hắn và qua bao nhiêu năm đấu đá nhau như vậy, tất cả người của Triều Ca vẫn tin tưởng điều đó...
"Còn chuyện đã qua bao nhiêu năm thì càng không giống như xưa nữa!"
Lúc đó lão thái y cười rồi nói: "Khúc lão tiên sinh đi nhiều năm như vậy, mà ngay cả lão phu cũng thường xuyên nghĩ đến hắn, nhất là những lúc gặp bệnh khó chữa cần đến đan dược của hắn để phối hợp. Mà ngay cả một lang trung như ta cũng vẫn nhớ đến những lời hắn từng nói. Trong thành Triều Ca này, có lẽ đã có không ít người hối hận vì năm đó đã tùy ý để cho Khúc lão tiên sinh rời khỏi Triều Ca..."
"Năm đó khi các ngươi tranh đấu với nhau, mọi người chỉ coi như là đang xem một vở kịch hay, không biết bao nhiêu người đã khoanh tay đứng nhìn!"
"Nhưng cho đến tận bây giờ, mọi người mới biết rằng, cái giá phải trả cho vở kịch đó nhiều thế nào..."
"..."
"Vì vậy, chuyện về phẩm đan lần này, xin lỗi..."
Nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của hai người này, rồi lại quay sang nhìn vương gia nhàn tản đang đứng trước mặt Ngọc Đài nịnh bợ Khúc lão tiên sinh.
Tào sơn chủ chỉ hận đến cắn răng.
Ánh mắt của hắn liếc quanh, nhìn thấy nét mặt của lão thái y và Cát đan sư thì hắn đã hiểu ra thái độ của bọn họ, còn khi nhìn đến sắc mặt của chưởng quỹ Đấu Tiêu Các thì thấy dáng vẻ hắn vừa kinh nghi vừa bất lực. Bắt gặp ánh mắt của mình, hắn lập tức ra vẻ bất lực, nói nhỏ: "Tào sơn chủ đừng nên hiểu lầm, ta và hai vị tiền bối này không giống nhau..."
Lúc này sắc mặt của Tào sơn chủ mới tốt hơn được một chút.
Sau đó hắn nghe thấy vị lão chưởng quỹ này nói nhỏ rằng: "Sáng sớm hôm nay ra ngoài ta mới biết mình có thêm một chủ nhân..."
Mặt Tào sơn chủ lập tức đơ cứng lại.
Vị lão chưởng quỹ đó cười gượng, cẩn thận liếc nhìn Phương Thốn đang ngồi kiệu ở dưới tiên đài một cái.
Sau đó hắn lại cẩn thận giải thích rằng: "Chúng ta chỉ là một chưởng quỹ, nhưng người ta là người phát bổng lộc..."
...
...
"Viên đan này của Khúc lão tiên sinh, đạo uẩn ẩn hiện, hoa văn trên viên đan đẹp như tranh vẽ, giống y như thật, thật là đẹp..."
"Ha ha, bao năm không gặp, quả thực đan đạo của Khúc lão tiên sinh vẫn rất tinh tế điêu luyện, lão phu cũng không hiểu biết nhiều chỉ có thể nói, tốt!"
"Nếu như bàn về đan đạo, quả nhiên vẫn phải nói đến Khúc gia, còn theo mắt giám định đan dược đã được gần trăm năm của lão phu thì viên đan này... tốt!"
...
Rất nhanh sau đó, bốn vị giám định đan đã liên tiếp lên đài, khen ngợi không ngớt.
Dường như, bọn họ đều không bàn trước mà cùng nhau lớn tiếng khen ngợi đan của Khúc lão tiên sinh, nhưng đan của Tào sơn chủ thì cũng không cần phải bàn thêm gì rồi, đương nhiên nếu như nhận xét thì sẽ không phân thắng bại hai bên được. Nhưng mọi người ai cũng hiểu được, trong tình hình có hai viên đan dược, mà chỉ khen ngợi một viên, còn viên còn lại thì coi như không thấy, thì không phải là đã quá rõ ràng rồi sao?
Trong chốc lát, xung quanh đã có không biết bao nhiêu người bắt đầu nghi ngờ, ánh mắt rất kỳ quái.
Điều này không giống với tưởng tượng...
Lẽ nào quà mà Đan Hà Sơn tặng riêng còn không đủ sao?
...
...

Bình Luận

0 Thảo luận