Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 617: Giải thích thế nào (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:13
Trên chỗ ngồi xem trận đấu, vị phu nhân trẻ tuổi của Nguyên Thần Vương thấy hai người giằng co trong không trung lập tức nhíu mày.
"Long Thành..."
Nam Hoàng Thần Vương cũng đứng lên, thần sắc u lãnh: "Thì ra là các ngươi giở trò quỷ!"
"Họa không tránh người nhà, huống chi nhị lão không hề có tu vi, ngươi âm thầm giở trò quỷ, đối địch với ta, ta cũng không nói được cái gì, nhưng ngươi dám thông đồng với yêu ma, lẻn vào Liễu Hồ, bắt song thân nhà ta, vị huynh đệ này, chuyện này của ngươi, làm quá đáng rồi đó..."
Phương Thốn dùng Thần Bách Ma Linh bức ra thân phận đối phương rồi thì dừng tay, mắt lộ ý lạnh, lạnh lùng nói.
"Ha hả, Phương nhị công tử đang nói cái gì vậy?"
Người thanh niên áo xanh đón nhận vô số ánh mắt nhìn về phía hắn, nhưng hắn chỉ nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Cháu trái Hình U Thần, nghe nói Nguyên Thành náo nhiệt nên lặng yên đến đây xem, chưa bái kiến các vị trưởng bối, thất lễ rồi, xin được lượng thứ..." Hắn ta vừa cười vừa bái mấy lễ, lễ thứ nhất hướng về phía mặt đất, lễ thứ hai là với phu nhân Nguyên Thần Vương, lễ thứ ba hướng về tiểu lâu.
Hắn là thiếu chủ Long Thành, đó là vãn bối của Nguyên Thần Vương và Hoàng Thần Vương, lúc này cũng không quên hành lễ với các vị trưởng bối.
Sau đó hắn ta mới nhìn về phía Phương Thốn, cười nói: "Ta không hiểu Phương nhị công tử vừa rồi nói những lời này có ý gì, nhưng nhị lão nhà ngươi bị bắt đi, vừa rồi ta cũng nghe nói, nếu ngươi không chê, ta sẽ tận lực hỗ trợ ngươi tìm nhị lão... tốt nhất là cứu họ khi họ vẫn còn sống, không biết ý của ngươi như thế nào?"
"Bá!"
Mọi người nghe vậy, sắc mặt đại biến.
Còn rất nhiều người không biết Phương Thốn tìm ra Long Thành thiếu chủ bằng cách nào.
Nhưng những gì Long Thành thiếu chủ nói khiến mọi người hiểu rằng Phương Thốn vừa rồi tìm hắn ra là tìm đúng rồi.
Hắn ta không thừa nhận, đương nhiên là không thể thừa nhận chuyện này rồi.
Nhưng lời hắn ta nói, ý ở trong lời nói, không thể nghi ngờ đó là song thân của ngươi đang nằm trong tay ta, tốt nhất thì nên thành thật một chút.
"Ngươi đang uy hiếp ta sao?"
Nghe lời này của vị Long Thành thiếu chủ kia, Phương Thốn trả lời với giọng nói lạnh lùng, bên trong giống như là đang kìm nén lửa giận vô cùng lớn.
Mà vị Long Thành thiếu chủ kia không xuất hiện thì thôi, sau khi xuất hiện thì lại trở nên vô cùng bình tĩnh, cười khoát tay áo nói: "Lời này có phải là hơi quá đáng rồi hay không, cha mẹ của ngươi cũng không phải là do ta bắt đi, ta làm sao có thể uy hiếp ngươi được chứ? Bổn thiếu chủ cũng chỉ nghe nói trong nhà ngươi xảy ra việc bi thảm, cho nên mới muốn giúp đỡ giải quyết chuyện phiền phức mà thôi, nếu ngươi là người hiểu chuyện thì cũng phải hiểu, lúc này mọi người phải ngồi xuống nói chuyện cho tốt xem giúp ngươi như thế nào, nhưng ngươi lại vẫn luôn miệng vu khống ta, vậy không phải là khiến cho người có lòng tốt cũng phải lạnh lòng hay sao?"
Ý uy hiếp trong câu nói này lại càng rõ ràng hơn.
Có không biết bao nhiêu người nghe thế cũng sắp bị chọc tức đến nổ phổi.
Nhất là người bên cạnh Phương Thốn, biết một chút nội tình của chuyện này, ngay từ lúc mới bắt đầu cũng đã ý thức được, người có năng lực vô cùng lớn trong triều đình đang thúc đẩy cuộc nói chuyện này, chỉ là sự thúc đẩy này của bọn họ cũng không phải là vì toàn cục, mà là vì có liên quan đến cái vật "yêu đan" nguy hiểm kia, cũng càng hiểu chính do những người này giật dây, mới bắt đầu đã tìm cách để Thiếu chủ Huyết Mộ Lĩnh tộc khiêu chiến với Phương Thốn, và Dạ Anh vừa mới khiêu chiến Phương Thốn, có ý đồ bằng mọi cách muốn lấy mạng hắn...
Thủ đoạn của Phương Thốn rất nhanh, cũng đủ dùng.
Lúc mà tất cả mọi người còn chưa có phản ứng kịp, đã đột nhiên ép người này ra ngoài.
Đây vốn là một chuyện tốt.
Nhưng không nghĩ tới là người này lại ra tay vô cùng nhanh, đã bắt cóc nhị lão Phương gia ở thành Liễu Hồ từ trước rồi.
Bây giờ hắn ta chắc chắn là quang minh, không sợ hãi một chút nào mà muốn trực tiếp ép Phương Thốn phải đi vào khuôn khổ.
"Chẳng lẽ là bởi vì biết hôm nay Tiên Đế đang ở Thiên Ngoại Thiên, sẽ không dễ dàng trở về, cho nên cha con Long Thành này mới..."
Nam Hoàng Thần Vương đứng bên kia đã hơi nghiến răng, hơi thở âm lãnh.
Tuy là nàng lười động não suy nghĩ, nhưng mà thân phận của nàng rất cao, cũng biết được nội tình của nhiều bí mật, cho nên sau khi Phương Thốn dồn ép vị Long Thành thiếu chủ này, nàng ta cũng là người đầu tiên hiểu rõ tất cả mọi chuyện, nháy mắt trong lòng vừa giận vừa sợ, nhưng mà dù sao bây giờ nhị lão Phương gia cũng đang ở trong tay của đối phương, nàng cũng không có cách nào cả, chỉ có thể kìm nén lửa giận, lạnh lùng theo dõi tình hình.
Tình thế đã rất rõ ràng.
Nhất định phải cứu nhị lão Phương gia, cho nên lúc này quả thật mọi người đều sợ ném chuột vỡ bình.
Sau đó trong lúc mọi người ở nơi này đều đang ngạc nhiên chấn kinh, tay luống cuống chân, bọn họ lại nghe được Phương Thốn nhỏ giọng nói: "Ngươi đáng chết!"
"Hả?"
Tất cả mọi người trong lòng đều hơi giật mình, bao gồm cả vị Long Thành thiếu chủ kia.
Bọn họ còn chưa có phản ứng kịp lập tức đã nhìn thấy đột nhiên Phương Thốn đối mặt với vị Long Thành thiếu chủ kia, bàn tay nắm lại thật mạnh.
Ầm ầm rầm...
Phía sau lưng hắn ta chính là một tòa núi kiếm.
Phía trên núi kiếm có vô số lỗ thủng, bên trong mỗi động đều có thể bay những phi kiếm chết người.
Mà lúc trước Phương Thốn ở trong núi điều khiển những phi kiếm này.
Nhưng mà bây giờ cơ thể của hắn lại ở bên ngoài, hắn giơ tay lên nắm chặt lại, đột nhiên vô số những lỗ hổng kia đều hướng về phía này.
Dày đặc chi chít, tất cả đều hướng về phía Long Thành thiếu chủ.
Vị Long Thành thiếu chủ kia lập tức thấy kinh hãi, khó có thể tin được, hét lớn: "Ngươi dám..."
Chữ "dám" kia còn chưa có nói ra hết, đã lập tức nghe được tiếng "vèo vèo" vang lên không ngừng, mỗi một lỗ hổng ở núi kiếm đều có màu sắc dị thường kinh người tỏa ra, giống như từng đạo ánh sáng tung hoành, kiếm khí khổng lồ lượn quanh ùn ùn kéo đến, trực tiếp hướng thẳng về phía thân thể không trung, Long Thành thiếu chủ tuôn long khí hộ thể quanh người ra, muốn cắn nuốt nó.

Bình Luận

0 Thảo luận