Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 891: Thái Tử Đại U (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Từ Thủ Sơn chậm rãi cúi đầu, không hề động đậy.
Sau một lúc lâu, hắn mới thấp giọng nói: "Tuyệt tình tuyệt tính, nói thì dễ chứ mấy ai làm được?"
"Ngươi là người tuyệt tình tuyệt tính nhất, nhưng bây giờ không phải cũng đang kẹt trong Luyện Ma Uyên sao?"
"..."
"Ngươi..."
Mắt Thiếu Ma đỏ bừng, gắt gao nhìn thẳng Từ Thủ Sơn, lành lạnh quát chói tai:
"Ngươi đang cười nhạo ta?"
Từ Thủ Sơn trầm mặc.
Giọng Thiếu Ma cao lên: "Ngươi đang nói ta là trò cười đệ nhất thiên hạ sao?"
"Đã từng, ta thật sự đã từng là trò cười đệ nhất thiên hạ. Ta muốn Đại U, lại chắp tay dâng Đại U lên cho kẻ khác. Ta dốc lòng tham bày ra bách bát thần ma nhiều năm, rồi xen ngang thời khắc cuối cùng ta kêu gọi ngươi, rồi lại huỷ trong tay con trai ngươi."
"......"
Từ Thủ Sơn nghe những lời này, thật lâu sau mới thong thả lắc đầu: "Ngũ đại thần vương đã đến bên ngoài, điện hạ......"
"Nói nữa cũng vô dụng."
"......"
"Hữu dụng."
Tức giận trên mặt Thiếu Ma rút bớt, trên mặt xuất hiện một tia cười lạnh lẽo.
"Thật sự, ta vẫn luôn suy nghĩ ta muốn cái gì."
Hắn thong thả hướng về phía Từ Thủ Sơn nói: "Đã từng, ta muốn đế vị của Đại U nhưng lại huỷ hoại Đại U, ta muốn chứng minh với phụ thân ta là ta không thua ông ấy, ông ấy mới là đầu sỏ gây tội huỷ diệt Đại U lại bị đánh thành phế nhân. Ta bày ra bách bát thần ma ý đồ phục quốc, nhưng cũng không biết làm sao, càng tới cuối cùng, tới gần thành công, ta lại càng cảm thấy trong lòng lười nhác, không còn thích thú nữa."
"Cho nên, ta dần dần hiểu ra."
"......"
Nghe hắn nói, Từ Thủ Sơn cũng có chút bất ngờ, quay đầu nhìn về phía hắn.
Giờ khắc này, hắn thấy được trong mắt Thiếu Ma ẩn sâu sự lạnh lẽo, dường như có một tia thoải mái ẩn nấp trong đáy mắt.
"Đế vị Đại U ta từ bỏ......"
Thiếu Ma bỗng nhiên mang theo ý cười mở miệng: "Bởi vì muốn đế vị thì ta cũng chẳng còn là ta của ngày xưa."
"Ta hận phụ hoàng ta nhưng ta cũng không muốn giết ông ấy."
"Bởi vì giết ông ấy cũng chẳng tẩy đi được cái danh trò cười đệ nhất thiên hạ của ta."
"Phục quốc, cũng không thú vị......"
"Ngũ đại thần vương lâm cảnh, chúng ta không có thời gian luyện ra bách bát thần ma này nữa."
"Cho nên, ta chỉ là muốn thắng một lần."
"......"
Khi hắn nói những lời kì lạ này, hắn lột tấm thảm ở hai đầu gối ra, lộ ra đôi chân gần như hoá đá.
"Có giết con của ngươi hay không ngươi tự xem đi."
Hắn thậm chí có chút bình tĩnh nói với Từ Thủ Sơn: "Còn ta phải làm chuyện của ta."
Lời cuối nói ra hắn bỗng nhiên giơ tay, đánh lên chân mình. Hai chân hắn cứng đờ như đá nhưng khi hắn đánh xuống một chưởng thì đôi chân phát ra tiếng vỡ vụn. Ngay sau đó, hắn mất đi hai chân, thân hình chợt đến bật lên hóa thành một sợi ma khí cuồn cuộn lắc lư, đưa ma khí vô tận từ Luyện Ma Uyên tới, mênh mông cuồn cuộn, xông thẳng chín tầng mây.
"Vù vù."
Lúc Thiếu Ma gần như phá tan sương đen trong Luyện Ma Uyên tích trữ hằng năm cũng là lúc thân hình hóa thành một đạo hư ảnh, phóng vào giữa đất trời.
Hắn cõng mặt trời đỏ trên lưng, mắt dương tới trời cao, âm lãnh vô hạn, nhìn về phía nơi xa.
Phía bắc, Ngũ đại thần vương, chính suất thần vệ tới rồi. Chiến ý cuồn cuộn toả khắp không trung.
Phía đông, một bóng người như ẩn như hiện, yêu khí tung hoành, chính là ôn nhu hương Đại Yêu Tôn.
Nhưng ánh mắt của hắn không nhìn về phía những người này mà là chuyển động xung quanh cuối cùng hướng về bóng đêm mù mịt không chớp mắt.
"Người Phương gia ở đó sao?"
Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Ta có lời muốn nói với ngươi.
"Nhưng ta lại không muốn nói chuyện với ngươi."
Nhìn một bóng đen đột nhiên chạy ra khỏi Luyện Ma Uyên kia. Bóng hình Thiếu Ma to lớn, gần như che lấp nửa đất trời. Phương Thốn cũng không khỏi hơi hơi kinh hãi. Thái Tử tiền triều quả nhiên không thể khinh thường, trước đây thấy hắn, rõ ràng đã là một phế nhân, chỉ có thể tránh ở Luyện Ma Uyên bày ra bách bát thiên ma, ngay cả thuộc hạ chiến lực mạnh nhất cũng là tông chủ tiền nhiệm trước kia kêu gọi đầu hàng của Thủ Sơn tông.
Nhưng ai ngờ, một phế nhân như vậy mà nháy mắt có thể cắn nuốt ma khí, hóa thành sự tồn tại đáng sợ như này?
Đương nhiên, Phương Thốn cũng có thể nhìn ra được, người này sợ là nâng cao cảnh giới, tiêu tốn căn nguyên.
Lúc này hắn thoạt nhìn là mạnh, nhưng chỉ sợ cũng chỉ mạnh một lúc này.
Đối với sự tồn tại như vậy nên làm gì bây giờ?
Dựa theo nguyên tắc của Phương Thốn mà nói đương nhiên tránh đi một trận giao đấu với hắn, chờ hắn ta tự mình tiêu tổn chết chính mình.
"Nghe nói rằng người mạnh nhất đến từ Phương gia."
Thấy Phương Thốn trả lời không tiếng động, thần sắc Thiếu Ma trở nên tàn bạo, tựa hồ cực kỳ bất mãn, quát to: "Ta đã biết được, ngươi là tiểu bối thứ hai của Phương gia, đã dám xưng yêu sư, tại sao phải giấu đầu lòi đuôi vào lúc này, không có chút tôn nghiêm của cường giả?"
Trong lúc nói chuyện, bàn tay to lớn hướng về bóng đêm kia chộp tới.
"Không ổn rồi."
Hoàng Thần vương nhìn thấy Thiếu Ma ra tay, biết Phương Thốn đương nhiên ở trong đám mây đen kia, càng biết rõ với thực lực của Thiếu Ma, lúc này Phương Thốn chưa vào tiên cảnh, chỉ sợ không phải đối thủ. Dưới tình thế cấp bách, quanh thân bùng nổ tầng tầng ánh sáng màu vàng, thẳng hướng về một chưởng Thiếu Ma đang đánh tới đây. Cùng lúc đó, thần niệm kích động, thông báo cho vài vị thần vương khác. Với cấp bậc này của nàng ngang với việc cầu viện.
Nàng cũng biết rõ, lúc này Thiếu Ma lấy ma khí trăm năm nhào nặn ra thân ma, linh lực mạnh đến đáng sợ.
Chỉ dựa vào sức của một người sợ là cản không nổi hắn, cần Ngũ đại thần vương đồng thời ra tay, mới có khả năng đánh một trận.
Nhưng nàng cũng không nghĩ tới, lúc nàng ra tín hiệu mấy vị thần vương khác đều cười nhạo mà không một ai ra tay. Chỉ có một mình nàng mang theo hoàng văn nghênh đón một chưởng của Thiếu Ma. Trong không trung hoàng văn kia lắc lư, thế đơn lực yếu.

Bình Luận

0 Thảo luận