Đương nhiên, hôm nay bọn họ đã nhìn ra, lần khiêu chiến này không phải lần khiêu chiến đáng sợ nhất, chỉ là một lời nói của Lục Bình Sinh kia rất đáng sợ. Nếu như Phương Thốn thắng hết bọn họ thì từ một góc độ nào đó, khác nào đang nói quyển sau của Vô Tương Bí Điển có tồn tại, thậm chí còn chứng minh Vô Tương Bí Điển thắng được cả Cửu Kinh Bách Học được Đại Hạ liệt vào nền tảng trị thế?
Nếu thật sự có kẻ vì chuyện này mà gây phiền phức thì Phương Thốn phải giải thích thế nào đây?
Trên đời này, dù là bản lĩnh cao cường thế nào thì cũng đều có cách hóa giải.
Nhưng chỉ có cái chiêu "chụp mũ" là khiến người ta phải bó tay.
"Cụ thể thế nào, đến lúc đó rồi nói!"
Phương Thốn nghe họ nói chuyện, chỉ ngẫm nghĩ một hồi rồi bảo: "Nhưng lần khiêu chiến này, ta muốn thắng!"
...
...
Trước sau bàn bạc vài lần, nhưng không có lần nào khiến cõi lòng người ta nặng trĩu bằng lần này.
Trong thoáng chốc, các vị đồng môn cũng không biết Phương Thốn định thắng bằng cách nào, lại càng lo về chuyện sau khi thắng phải giải quyết ra sao.
Còn bản thân Phương Thốn cũng không tỏ vẻ tự tin, vững vàng như những lần trước, sau khi các vị đồng môn rời khỏi, hắn bảo Tiểu Hồ Ly lấy một đống thư từ mấy ngày gần đây nhận được ra. Lá này rồi lá khác, nhìn kĩ rồi suy đoán cẩn thận một hồi, rồi lại viết thư suốt cả đêm, sau đó hắn lệnh cho nàng đi mượn đại trận truyền tống của Lão Kinh Viện để gửi từng lá thư ra ngoài.
Sau đó, hắn từ từ đi vào trong viện.
Nhìn về nơi xa, có mấy tiểu lâu vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, hình như ai đó đang đốt đèn học đêm.
Phương Thốn biết, thật ra mấy vị tọa sư của Lão Kinh Viện đều đang đợi hắn qua đó, nguyện ý giúp đỡ.
Nhưng hắn không đến mấy tiểu lâu đó mà thong thả rảo bước đi vào giữa rừng mai của Lão Kinh Viện.
"Công... công tử..."
Dưới ánh trăng, phía sau một cành mai có một cô nương, khuôn mặt đỏ ửng lặng lẽ bước ra, trông nàng hơi hồi hộp.
Phương Thốn cười bảo: "Vẫn chưa đến thời gian đã hẹn, Tô Nhi muội muội đã tới rồi sao?"
Khúc Tô Nhi nép sau cành mai thẹn thùng đỏ mặt, không dám nói rằng mình đến sớm tận một canh giờ mà chỉ căng thẳng nắm lấy quần áo của mình, nhỏ giọng nói: "Công tử hẹn ta... hẹn ta ra đây gặp mặt, không biết... không biết là có chuyện gì?"
Phương Thốn nhìn nàng cười.
Khúc Tô Nhi căng thẳng, vò muốn nát cả góc áo của mình.
"Ai..."
Phương Thốn nhìn thoáng qua, cười nói: "Chắc ngày mai ta nên tặng lại cho Tô Nhi muội muội một bộ mới mới đúng!"
"À... không cần, không cần đâu..."
Khúc Tô Nhi căng thẳng đến nỗi nói chuyện cũng lắp bắp: "Ta... ta về Triều Ca với gia gia là... là được rồi, lúc trước, lúc trước gia gia dẫn ta ra khỏi Triều Ca, dùng... dùng hết vàng bạc để cứu người rồi. Nên... nên chúng ta mới không có tiền, nhưng mà bây giờ... bây giờ trở về nhà, người trong tộc cũng đã qua đây thăm... cho nên, cho nên bây giờ ta tự mua quần áo mới cũng được..."
Phương Thốn cười nói: "Tô Nhi muội muội mua thì là của Tô Nhi muội muội mua, còn ta mua là để tặng cho muội!"
Khúc Tô Nhi đỏ hết cả mặt, nàng cúi đầu, yên lặng một lúc lâu mới gật đầu một cái, nhẹ đến khó thấy.
Phương Thốn hơi vui, hắn nói: "Đương nhiên ta cũng có việc muốn xin nhờ Tô Nhi muội!"
Khúc Tô Nhi hơi ngạc nhiên, hai tay vắt ra sau lưng, khẽ đá hòn đá nhỏ trên đất: "Huynh... vậy huynh cứ nói đi..."
Nhìn biểu hiện này, hình như đã đồng ý luôn rồi....
Phương Thốn thấy vậy cũng không thèm dài dòng nữa, hắn nhìn Khúc Tô Nhi chăm chăm, hạ thấp giọng nói:
"Ngày mai, Tô Nhi cô nương có thể đi đánh thay ta không?"
Không một ai biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, dường như tất cả học sinh của cả Lão Kinh Viện đều cảm thấy cơ thể lạnh như băng. Phần lớn các học sinh đều tỉnh giấc đúng giờ phút này, sau đó lại trằn trọc ngủ thiếp đi, nghĩ rằng có thể là do trời âm u quá lâu rồi.
Mà tới ngày hôm sau, không ngoài dự đoán của mọi người, thật sự đã có chuyện vô cùng ồn ào.
Dân chúng mới sáng ngày ra đã qua đây xem náo nhiệt, cũng không bất ngờ gì cả, họ lại đến nữa rồi...
Dường như bọn họ cảm động phát khóc, mỗi người đều nói rằng dân chúng Triều Ca ta thích nhất là xem náo nhiệt, nhưng mà thường xuyên đợi rất lâu mà không có chuyện ồn ào nào đáng để hóng. Vất vả lắm mới đợi được nhưng mà xem cũng không thỏa mãn lắm, nay may sao có Phương nhị công tử tới. Lần này Phương nhị công tử đến đây, cả Triều Ca như thay đổi, một tháng một chuyện thì thôi đi, bây giờ rõ ràng còn sắp xếp cho một đội qua đây, thật sự là chỉ cần xem qua một lần sẽ nghiện ngay...
Mà ở cạnh tiên đài kia, từ lúc mặt trời mọc lên ở đằng đông, Tiểu Kiếm Tôn Lục Bình Sinh cũng đã tới rồi.
Trên người hắn mặc một bộ quần áo vải thô màu trắng, là lượt trắng sáng như tuyết. Vừa mới sáng sớm hắn đã ngồi xếp bằng trên tiên đài, thanh kiếm cũ kỹ đặt nằm trên hai đầu gối, hai mắt khép hờ. Bất kể xung quanh xảy ra động tĩnh gì hắn cũng không hề động đậy dù chỉ một chút, chỉ lẳng lặng dưỡng thần.
Mà ở đằng sau hắn là các trưởng lão của Quan Vân Sơn cũng đang im lặng ngồi xếp bằng trên tiên đài.
Trước kia Lão Kinh viện bố trí những bệ tiên đài này cũng không nghĩ tới sẽ có lúc nhiều người đến đây như vậy, vì vậy vị trí ngồi ở hai bên sườn căn bản không chuẩn bị đủ. Nhưng như thế này làm sao có thể làm khó được Luyện Khí Sĩ, mới sáng sớm tinh mơ, hoặc là nói một ngày trước đã có không ít người vội vàng tới đây từ sớm chiếm chỗ trước, dựng lên một cái khung. Thậm chí còn có người san bằng đỉnh núi, bỗng nhiên từng bệ từng bệ tiên đài mọc từ dưới đất lên.
Mà bởi vì những chỗ ngồi này được mọi người chuẩn bị từ trước nên đã khiến cho các tiên đài nhỏ bé phía trước Lão Kinh viện vốn dĩ đã tương đối khuất mắt người nhìn, bây giờ nhìn chúng lại như xếp chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, nhìn vào khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng nguy nga đồ sộ...
...
...
Khi mặt trời lên cao, những người hóng chuyện xung quanh đã tới khá đông đủ, dòng người lũ lượt nhấp nhô toàn đầu người.
Phương Thốn chưa xuất hiện.
Lại thêm nửa canh giờ nữa, các tọa sư và học sinh của Lão Kinh Viện cũng đều đã qua bên này xem náo nhiệt.
Vẫn chưa thấy Phương Thốn xuất hiện.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận