Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 689: Mây dày, mưa phùn (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Người hầu giật mình, vội vàng đồng ý.
Ông ta không khỏi nhớ tới chuyện, năm đó ông ta cũng muốn xua tan mây nhưng Thất hoàng tử lại không đồng ý.
Trong lòng thầm cảm khái, sau đó ông ta nhẹ nhàng phất tay áo một cái về phía không trung.
Tuy rằng ông ta chỉ là một người hầu, nhưng bây giờ ống tay áo vung lên thì lập tức có pháp lực cuồn cuộn tràn vào trời cao, kình khí khuấy động hóa thành cuồng phong, chầm chậm đi về phía chân trời, nếu ở tình huống bình thường, dù có mây khói gì trôi trên trời thì lúc này cũng sẽ tản đi.
Nhưng lần này thì không.
Lão người hầy ngơ ngác nhìn bầu trời rồi im lặng hồi lâu.
Thất hoàng tử đã hơi mất kiên nhẫn, hắn ta quát lên: "Ngươi đang làm trò quỷ gì vậy?"
Lão người hầu lập tức cúi người, xin tha nói: "Thất hoàng tử thứ tội, lão nô. . . tu vi lão nô quá thấp!"
"Không phải nói, hắn chỉ có cảnh giới Kim Đan sao?"
Thất hoàng tử nhíu chặt mày, sắc mặt âm u hiện lên vẻ tái nhợt.
Nói quá gấp nên hắn ta bắt đầu ho khan kịch liệt, khuôn mặt đỏ ửng một mảng, lúc ẩn lúc hiện.
Nội thị lập tức đỡ lấy hắn ta: "Điện hạ giữ gìn thân thể, lão nô. . . lão nô sẽ nghĩ cách!"
. . .
. . .
Khoảng cách giữa Phương Thốn và cánh cửa của Lão Kinh Viện ngày càng gần thì trong lòng hắn cũng hơi thả lỏng, chỉ cần vào Lão Kinh Viện thì cái hình phạt trời treo trên đầu chẳng biết lúc nào sẽ rơi xuống kia, sẽ tạm thời không uy hiếp được hắn, mà hắn lại có thể ở lại bên trong Lão Kinh Viện, học tập kinh pháp, chậm rãi cân nhắc phương pháp mở ra cánh cửa thứ sáu. . .
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi hài lòng liếc mắt nhìn về phía Vân Tiêu.
Lúc này, hai tay Vân Tiêu đang đặt ở trước người, hắn yên lặng đi về phía trước, khoảng cách cũng gần những đại nho của Lão Kinh viện hơn một chút.
"Khụ!"
Sau đó, lúc Phương Thốn cách cánh cửa của Lão Kinh Viện mấy trượng, chỉ còn một bước là vào nơi an toàn thì chợt nghe thấy một nho sĩ trung niên có vóc dáng cao gầy, nghiêm túc đi sau lưng Ngọc Hành tiên sinh lạnh nhạt mở miệng nói: "Cái cảnh gió thảm mưa sầu này không khỏi khiến lòng người buồn bực, trước khi Phương nhị công tử đến Lão Kinh Viện, lo lắng có người muốn gây rối nên mới gọi mây đến, che giấu khí cơ của mình, bây giờ đã vào trong Lão Kinh viện, bọn ta cũng có thể trong chừng cho công tử, vậy mây này cũng không cần thiết giữ lại nữa. . ."
"Hả?"
Chúng lão tiên sinh vừa nghe vậy thì đều ngẩn ra, sau đó nhìn về phía Phương Thốn.
Đặc biệt là Ngọc Hành tiên sinh, ông ta lập tức nhíu mày.
Mà vị nho sĩ trung niên có vóc người cao gầy kia, trong lúc im hơi lặng tiếng thì lập tức truyền âm cho mọi người: ""Vô Tương Bí Điển" xuất thế, đây là chuyện cực kỳ quan trọng, nhưng đây là Phương nhị, không phải Phương Xích đã thôi diễn ra bộ kinh này, nói cho cùng cậu ta cũng chỉ là một người truyền kinh thôi!"
"Loại người này, đáng giá để Lão Kinh Viện ta có thái độ đối đãi như thế sao?"
"Còn nữa, người này không tôn trọng Lão Kinh Viện ta, lại còn tự cao tự đại, nếu thật sự để cậu ta vào Lão Kinh Viện một cách oai phong như vậy thì sau này chúng ta giảng giải đạo lý cho hắn, làm hắn tin phục như thế nào? Ha ha, nếu cái mây này là do hắn cố ý giả thần giả quỷ tạo ra để làm khó dễ chúng ta, thì chúng ta không thể trốn, mà phải cho hắn biết thủ đoạn của chúng ta để làm bớt đi khí thế kiêu ngạo này mới được!"
". . ."
Trong khi vị nho sĩ trung niên này đang truyền âm với những người khác thì trong lòng Phương Thốn cũng khẽ động đậy.
Hắn sợ nhất là chuyện này. . .
Chẳng may người của Lão Kinh viện làm mây tản đi, vậy thì phiền phức rồi. . .
Cũng may, đúng lúc này Vân Tiêu ho một tiếng.
Bởi vì một tiếng ho khan này mà Phương Thốn và các tiên sinh của Lão Kinh viện đồng thời lộ ra vẻ mặt hiểu ý.
Phương Thốn nghe thấy tiếng ho kia thì hắn biết Vân Tiêu đã chuẩn bị tốt mọi thứ.
Mà hắn nghe thấy vị nho sĩ trung niên kia nói, trên mặt cũng không lộ ra biểu cảm đặc biệt gì, ngược lại hắn chỉ nhẹ nhàng cười cười, cũng không có ý định thi pháp làm xua tan mây trên bầu trời, mà nhẹ nhàng nhìn về phía vị nho sĩ kia, nói: "Tiên sinh nói có lý!"
Ngoài miệng nói như thế, cả người hắn lại nhẹ nhàng né sáng một bên.
Trên mặt hắn cũng lộ ra một chút kiêu căng, như thể hắn đang khiêu khích vậy.
Điều này rõ ràng là đang muốn nói, nếu ngươi cảm thấy có thể xua tan vân khí, vậy thì mời lão nhân gia ngài ra tay đi...
...
...
Mà khi biểu cảm và động tác này lộ ra, sắc mặt một nhóm tiên sinh Lão Kinh Viện cũng lập tức trở nên lúng túng.
Trước đây bọn họ đã nghe Ngọc Hành tiên sinh nói rồi, vân khí này chính là do Phương Thốn làm ra, chuẩn bị một cái vấn đề khó cho bọn họ, bởi vì không nắm chắc được nên cũng không dám ra mặt, nhưng bây giờ, không nghĩ rằng Ngọc Trần tiên sinh lại trực tiếp nói ra những lời này, mà ở một mức độ nào đó, quả thật bọn họ cũng cảm thấy là trong lời nói của Ngọc Trần tiên sinh cũng có đạo lý...
Bọn họ mời Phương Thốn tới, cũng không phải là vì muốn thành toàn cho thanh danh của hắn mà là cẩn thận đề phòng.
Rốt cuộc 'Vô Tương Bí Điển' do ai truyền ra cũng chưa được kiểm chứng, nhưng bọn hắn cũng đã đoán được, có khả năng là do Phương Thốn truyền ra, quan trọng hơn chính là, ai cũng không biết 'Vô Tương Bí Điển' còn có nhiều bao nhiêu nội dung nữa, bây giờ, việc bọn họ phải làm đó là nếu Phương Thốn không có 'Vô Tương Bí Điển' thì lập tức khuyên Phương Thốn dừng lại ở đây, bảo đảm bình an cho hắn, nếu hắn có, vậy nhất định phải giao nó cho Lão Kinh Viện để bảo tồn một cách hợp lý.
Bọn họ đã có ý này mà hắn lại thể hiện uy phong như thế, quả thật không thích hợp cho lắm.
Nhất thời trong lòng mỗi người đều có tâm tư thăm dò, lập tức bầu không khí trở nên có chút kỳ lạ.
...
...
"A, nếu Phương nhị công tử cũng cảm thấy lời nói của ta có lý, vậy ta đành đắc tội!"
Vị Ngọc Trần tiên sinh kia thấy động tác của Phương Thốn thì trong lòng cũng cảm thấy có chút tức giận.
Vốn ý định ban đầu của ông ta cũng không phiền phức như vậy, chỉ cần Phương Thốn tự mình trực tiếp xua tan vân khí là được, bởi vì Phương Thốn lộ ra biểu cảm này, lại thêm hành động này khiến cho ông ta cảm giác như bị xúc phạm, nên khẽ nhíu mày, lập tức đứng dậy...
Các tiên sinh của Lão Kinh Viện chỉ không muốn so đo với Phương Thốn mà thôi, sao lại thật sự sợ hắn được?

Bình Luận

0 Thảo luận