Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 886: Thần Phù Truyền Tin

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
Thân hình bay lên, Phương Thốn xông thẳng lên đỉnh điện, loé lên mấy lần trong màn sương đêm, đi đến bầu trời vút cao. Động tĩnh này cực kỳ đột ngột, nháy mắt đã kinh động đến vô số cung điện trầm mặc xung quanh. Có điều trước khi Phương Thốn chuẩn bị rời đi trong lòng đã hiểu rõ, cũng không để ý tới, chỉ là sải bước mà đi. Khi gió bão tìm tới, trong lòng cũng đã âm thầm sắp xếp thế cục nơi đây.
Hắn thích tính toán rồi mới hành động, nhưng cục diện trước mắt lại là chuyện đột ngột phát sinh, không thể không cẩn thận suy tính một phen.
Hiện giờ, Đại Hạ Long Thành đã phản, các đại thần trong lòng đầy mưu kế, Tiên Đế không về, Nam Cương ngo ngoe rục rịch, lão ma hổ đang nhìn chăm chăm. Ai ngờ được, tiền thái tử dã tâm bừng bừng của hoàng triều Đại U ngồi đây chờ thế cục định sẵn còn nuôi một ma thai.
Nên làm gì bây giờ?
Chẳng lẽ lại đợi đến khi vận khí Đại Hạ thật sự đoạn tuyệt, khói bụi bốc hơi?
Đáy lòng bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt Phương Thốn vẫn cứ trong sáng, sớm đã hạ quyết định.
Không còn cách nào khác. Bây giờ chỉ có thể tự mình cứu Tiểu Từ tông chủ trước.
Thoạt nhìn tuy rằng Tiểu Từ tông chủ bị hại quen rồi, nhưng bản thân hắn lại không nỡ để hắn ta bị hại ở đây.
Tự mình ra tay cứu tông chủ, nhất định phải cứu được.
Mà muốn cứu hắn, phương pháp cũng rất đơn giản.
Bày chút dã tâm của thiếu ma ra trước thiên hạ, Luyện Ma Uyên tất nhiên sẽ gặp đả kích trầm trọng, Tiểu Từ tông chủ liền có một con đường sống.
Chỉ là làm như thế, không khỏi đáng tiếc.
Việc Long Thành tạo phản vốn do một tay hắn thúc đẩy, tốn không ít tâm tư. Nhưng bây giờ chuyện của Luyện Ma Uyên truyền ra, như vậy thì Đại Hạ cũng sẽ lập tức để mắt tới. Chỉ sợ cũng cho luôn lão già kia một con đường sống quý giá. Tựa như một người nông dân cần cù chăm chỉ bón phân cắt cỏ đã mấy năm, chỉ còn chờ quả lớn được mùa, nhưng ngay tại một khắc này lại phải tự tay mình huỷ đi.
Cục diện tốt như vậy, tương lai chẳng biết còn có được không.
"Người nào tự tiện xông vào thần uyên?"
"Mau bắt lấy hắn."
"..."
Trong lúc Phương Thốn đang cân nhắc, cơ thể hắn bị cuốn đi, khắp nơi ở ma điện dưới chân cũng thỉnh thoảng vang lên tiếng hét lớn liên hồi. Từng bóng đen từ trong điện lao ra, giống như cá chạch trong lạch nước lũ lượt hướng về phía hắn, trước sau trái phải đều đuổi đến đây.
Phương Thốn lập tức thu hồi suy nghĩ, hai tay áo rung lên, mở ra pháp lực.
Bóng đen ngăn trước mặt hắn ngay lập tức bị hắn chặn lại nên tản ra khắp nơi mà tiêu tán, không ít người thân thể trực tiếp bị xé nát.
Phương Thốn không hề thủ hạ lưu tình.
Một là tình thế khẩn cấp, hai là đây đều là những người tự nguyện đọa vào ma đạo, sớm đã không còn là người, không cần nương tay.
Ngay cả Thiên Đạo Công Đức Phổ cũng không vì Phương Thốn giết người mà giáng hình phạt, ngược lại không ngừng phát công đức.
Là bởi vì Thiên Đạo Công Đức Phổ cũng ủng hộ hắn "diệt ma" sao?
"Rầm..."
Cũng trong khoảnh khắc đó, bỗng nhiên một điện quỷ vỡ ra khỏi bầu trời, ma khí cuồn cuộn xông thẳng lên trời, còn có một bóng người chạy ra khỏi ma điện, chân đạp tầng tầng lớp lớp mây trắng mênh mông cuồn cuộn hướng về phía Phương Thốn. Tu vi của người này khó có thể hình dung, khoảng cách so với Phương Thốn càng lúc càng gần, đúng là tông chủ Thủ Sơn Tông đời trước, cha của Tiểu Từ tông chủ Từ Thủ Sơn.
Ở Thanh Giang lưu lại một đoạn truyền thuyết, âm thầm đọa vào ma đạo, có thể là đệ nhất tu ma giả dưới tay Thiếu Ma Từ Thủ Sơn.
Người này vừa ra tay ngay lập tức đã ma khí trùng trùng, xông thẳng vào ma uyên.
Cho dù phía trước có một cỗ pháp lực đang lao tới chỗ Phương Thốn, cũng đã cảm giác được phía sau hơi chút lạnh sống lưng, dựng lông tơ.
"Rầm..."
Cũng vào lúc này, bỗng một bóng người bay thẳng lên vừa lúc ngăn lại trước mặt Từ Thủ Sơn.
Ma ý của Từ Thủ Sơn nổi lên, không người nào có thể kháng cự, càng đừng nói tới hắn. Đang định nhân lúc này ra tay nghiền ép thì bỗng phát hiện, bóng người trước mắt đơn bạc, vẻ mặt đôn hậu, đúng là Tiểu Từ tông chủ, trong lòng lộp bộp một tiếng, ma ý cuồn cuộn trong chốc lát thu lại không ít.
Chỉ là mắt thấy Phương Thốn rất nhanh thoát được, bản thân không có thời gian do dự. Chỉ dừng lại trong thoáng chốc lại tiếp tục ra tay.
Nhưng hắn cũng không ngờ tới chính là Tiểu Từ tông chủ kia thoạt nhìn thật thà ngơ ngác như sớm đã mất đi thần trí, vào lúc này đột nhiên biến đổi ánh mắt, minh mẫn cực kỳ. Đồng thời cũng dâng lên sự đau khổ và bối rối thuộc về nhân loại, thấp giọng uỷ khuất: "Phụ thân..."
"Rầm..."
Từ Thủ Sơn chấn động, pháp lực trong nháy mắt dừng lại, gắt gao nhìn thẳng Tiểu Từ tông chủ: "Ngươi vẫn còn thần trí?"
"Dạ."
Tiểu Từ tông chủ là người thành thật, từ khi chui vào ma uyên này vẫn luôn làm ra vẻ thần trí bị đoạt đi. Cho dù là Từ Thủ Sơn, trước đây không đành lòng với hắn, cũng chỉ là huyết mạch thân tình, cũng không biết thần trí hắn vẫn minh mẫn như cũ. Chỉ là bây giờ đã để lộ ra rồi cũng chẳng cần giấu diếm nữa, đôi mắt nhìn thẳng Từ Thủ Sơn, chậm rãi gật đầu, nói:
"Con vẫn chưa từng bị đoạt đi thần trí, cho nên, con mới có thể vào lúc này, ở tại đây, ngăn cản phụ thân đã sai càng sai."
"..."
Từ Thủ Sơn nghe lời này nội tâm chấn động, ma khí phía sau đều hóa thành dạng ma thú ngửa đầu lên trời mà hét lớn.
Hắn cắn chặt hàm răng, âm trầm nói: "Cho nên, trong khoảng thời gian, tất cả những gì ta làm con đều đã nhìn thấy?"
Tiểu Từ tông chủ trầm mặc không nói, cân nhắc một chút mới nhẹ nhàng gật đầu.
Từ Thủ Sơn ngay lập tức nghiến răng, ma khí bốc ra hỗn loạn, biểu hiện nội tâm hắn đang phức tạp cực kỳ.

Bình Luận

0 Thảo luận