Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 727: Hồ lô Bát Bảo (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-05 11:35:59
"Sắp đến giờ rồi, Phương nhị công tử cũng nên xuất hiện rồi chứ?"
Binh chủ Luyện Thần Sơn đã hơi mất kiên nhẫn, hắn hừ lạnh, cất cao giọng nhắc nhở.
"Ngươi nôn nóng như vậy, sao có thể luyện được đồ tốt?"
Tiết tiên sinh quay mặt nhìn hắn, bày ra bộ dạng không thèm để ý, cũng thuận tiện nhìn thoáng qua mặt trời trên không trung.
Sau đó ông ta nhẹ nhàng phát lực đánh vào cây cột chỗ lều trại, nhìn vào bên trong nói lớn: "Chủ nhân, gần đến giờ rồi?"
"Được!"
Từ bên trong lều trại truyền ra tiếng nói của Phương Thốn.
Chỉ sau một tiếng nói này, đám người xung quanh lập tức phun trào, mỗi người đều bày ra dáng vẻ chiến đấu.
Trưởng lão và binh chủ Luyện Thần Sơn cùng với tám đại đệ tử, cả đám người đều ngẩng đầu lên, nét mặt hồi hộp, trên mặt khó giấu được vẻ căng thẳng.
Ở một chỗ xa hơn, phía trên một cao lầu ở ngoài thành Lão Kinh Viện, nơi có thể nhìn đến chỗ đài trong thành, Thất hoàng tử run rẩy nhấm một ngụm trà trong miệng, nhưng mà vừa uống xong một cốc trà thì lại có một cốc trà khác đưa tới gần, vào thời điểm này, sắc mặt hắn đã mơ hồ có chút xanh lét, đôi môi hiện ra một loại màu tím không bình thường, ánh mắt hắn càng lộ ra vẻ âm trầm mà quỷ dị, như đến từ Địa Ngục.
"Chúng ta có thể thắng không?"
Bỗng nhiên hắn nhìn sang người bên cạnh, giọng nói khàn khàn, hỏi.
Lão thái giám lẳng lặng đứng ở một bên, hạ thấp giọng trả lời: "Điện hạ yên tâm, khả năng chiến thắng của chúng ta rất lớn!"
...
...
"Nếu như Phương nhị tiên sinh đã muốn đấu bịn khí, vậy thì trước khi phân ra thắng bại, chúng ta quyết định phần thưởng chiến thắng đi..."
Binh chủ của Luyện Thần Sơn phỏng đoán lô binh khí của Phương Thốn chắc chắn chuẩn bị ra lò rồi, bỗng nhiên hắn cất cao giọng, hét lớn: "Nếu như Luyện Thần Sơn bên ta thua, ta sẽ dùng hai tay dâng tặng thanh Sơn Hà đao này cho Phương nhị tiên sinh, từ nay cửa Luyện Thần Sơn bên ta luôn luôn mở, Phương nhị tiên sinh vĩnh viễn là khách quý của Luyện Thần Sơn ta, tất cả yêu cầu của Phương nhị tiên sinh ta đều sẽ đồng ý, còn nếu như Phương nhị tiên sinh thua, việc này, phiền Phương nhị tiên sinh..."
Hắn hơi dừng lại một chút, mới nói tiếp: "Đồng ý làm một chuyện giúp Luyện Thần Sơn ta, tiên sinh thấy như thế nào?"
Nghe thấy hắn nói xong, vị Thương tiên sinh đứng bên cạnh hắn không kìm nổi tò mò liếc nhìn hắn một cái.
Trước đây, kế hoạch của Luyện Thần Sơn không phải như vậy, chỉ cần người khác tranh đấu binh khí thua, Luyện Thần Sơn có thể từ từ toan tính với người đó, đương nhiên là bọn họ cũng có thể đồng ý một điều kiện nào đó của Phuong Thốn, nhưng mà không giống như lúc này, khiến cho hai bên xung đột, đối lập nhau, có lẽ lúc này binh chủ Luyện Thần Sơn đã không có lòng tin, cho nên chủ động lên tiếng, dứt khoát nói rõ tiền đặt cược này...
Mà sau khi nghe xong những lời binh chủ Luyện Thần Sơn nói, rất nhanh truyền ra âm thanh của Phương Thốn: "Tùy ngươi!"
...
...
Ở trong thành Triều Ca, Thất hoàng tử ngồi từ xa nghe những lời ấy, lập tức cảm thấy cực kỳ vui mừng.
...
...
Mà ở phía trước lều trại, binh chủ Luyện Thần Sơn cũng thấy vui mừng, nhưng còn chưa kịp nói thêm gì khác, hắn chợt nghe thấy giọng nói đắc chí: "Tới giờ rồi!"
Câu nói còn chưa dứt, toàn bộ mọi người có mặt chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên một ngọn lửa phóng thẳng lên trên bầu trời, hoả khí cuồn cuộn mênh mông từ chỗ sâu bên trong lều trại phun ra bên ngoài, chỉ trong một giây này, dường như tất cả lều trại đều bị cơn cuồng phong nóng bỏng kia hoàn toàn xé nát thành từng mảnh một, giống như con bướm phá kén bay ra, xông về giữa không trung về phía mây đen trong không trung...
Cũng vào lúc này, tầm mắt mọi người không hề bị ngăn trở gì, vừa nhìn lại, giữa khu vực trung tâm, một thiết lô cao chừng ba trượng đang đứng trước mặt Phương Thốn, mặt trên của thiết lô đủ mọi loại hoa văn, có hoa, chim, cá, sâu, được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ đến mức khác thường, mà cột lửa phóng lên trên cao kia chính là từ bên trong cái hỏa lò này bay ra, trực tiếp phi thẳng lên tới mây đen, lúc này đã dẫn tới mây đen kia cuồn cuộn khuấy động.
"Mở lò!"
Phương Thốn cầm trong tay một cây dù cũ, đứng ở trên một ngọc đàu cách lò mười trượng.
Hắn cầm một cái khăn tay che miệng mũi, dường như che đi mùi khói lửa, đồng thời phất tay.
Mà ở trong khoảng cách gần thần lò hơn một chút, chỉ còn lại ba vị lão giả đứng lần lượt thành hình tam giác, đây chính là ba vị luyện khí đại tông sư, bọn họ đều căng thẳng nhìn lò kia, hai tay đan vào nhau liều mạng khua tay: "Mau, mau mau mau, đừng để lỡ..."
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Một tiếng vang rung chuyển cả mặt đất truyền tới, từng người man hán thân hình cao lớn gần ba trượng vung vẩy đại chùy, nhanh chân lao về phía trước.
Tiếng bước chân đạp lên mặt đất giống như xảy ra động đất.
"Thình thịch, thình thịch!"
Bọn họ vọt tới thần lô ở trước mặt, khua cây chùy lớn, hung hăng đập lên trên.
Mỗi người một chùy đều dùng lực vô cùng lớn, dưới một loạt tấn công như vậy, rất nhanh thần lô bị lõm xuống, bên trong có vô cùng vô tận khí bụi mù mịt bay ra, bốc lên về phía không trung, mây đen giữa trời đã bị kéo đi, một loạt biến hóa lớn bắt đầu xảy ra, từng hạt mưa lớn như hạt đậu bỗng nhiên rầm rầm rơi xuống mặt đất, mặt đất bị nước mưa đập xuống tạo ra từng hố sâu...
Cuối cùng, thần lô đã bị một đám man hán kia đập vỡ thành một đống sắt nhão.
Nhìn thấy, từ trên xuống dưới đầy những vết gãy, văn vẹo cổ quái, xấu xí khó coi.
"Đây là... Đập bể rồi?"
Không biết có bao nhiêu người lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, ngây ngốc nhìn một đống sắt trên mặt đất, không biết nên diễn tả như thế nào.
Ngay cả những người ở Luyện Thần Sơn cũng lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc.
Sau khi đã đập bể tới một mức độ nhất định, đám người đàn ông thô lỗ kia liền quay trở về, dạt ra tạo thành một con đường, chỉ còn lại riêng có Phương Thốn, hắn từ từ đi lên, đi tới khối ngoan thiết phía trước, trong lòng bàn tay chợt lóe bên một ánh sáng, tự hắn rạch một đường ở bàn tay, một dòng máu tưởi chảy xuống rơi trên mặt đất.
"Xuỳ!" một tiếng, khối sắt nhão bốc lên một làn khói trong suốt.
Tiểu Hồ Ly giúp Phương Thốn quấn một chiếc khăn tay vào nơi vết thương vừa cắt, mặc đu lúc Tiểu Hồ Ly quấn khăn thì miệng vết thương đã khép lại gần như chưa từng bị thương.
Mà Phương Thốn hơi cúi người xuống, cầm khối sắt đang ở dạng thạch nắm vào trong tay.
Hắn cứ như thế, một tay cầm khối sắt, một tay mở dù che mưa, từ từ bước đi tới trước mặt mọi người ở Luyện Thần Sơn.

Bình Luận

0 Thảo luận