Dạ Nữ nói: "Đại Hạ Tiên Đế sau khi kế thừa chỉ cảm thấy thiên hạ đều ở trong tay. Đối thủ trước kia đều không đáng nhắc tới. Cảnh giới tối cao này như đã nằm trong tay. Lại không nghĩ rằng, đại đạo đều có cảm ứng. Kẻ địch trước kia của hắn đã không còn là vật cản của hắn, nhưng sau khi hắn xưng đế lại xuất hiện một vị Tiên Sư Phương Xích. Phương Xích tiên sinh, cho rằng trời đất này, đại đạo này, đều là người, đương nhiên nên quy về chúng sinh."
"Bởi vậy, năm đó hắn nhập hóa thành tiên phủ, vốn nên lấy một ít căn nguyên của Tiên Đế giúp cho Tiên Đó lúc đó đã bị đại đạo bài xích tăng thêm chút ít tu vi. Nhưng hắn lại hiểu được thiên tâm, che giấu căn nguyên, quyết định ngăn cản đường Tiên Đế hóa thiên."
"Một bước này quyết định hắn đã vứt bỏ hết thanh danh cùng địa vị, thậm chí đã chuẩn bị tốt để chết."
"Hắn ngự kiếm vào Dạ Nguyên, mượn Bổn Nguyên Thiên Tâm, trấn trụ tàn phá thiên địa, kiếm chỉ Thiên Ngoại Thiên, cùng Tiên Đế đấu sức."
"Tới nay lâu như vậy Tiên Đế vẫn không hề trở lại, cũng là bởi vì điều này."
"......"
"Bá!"
Nghe đến đó, Phương Thốn đã dựng thẳng lông tơ lên: "Cho nên......"
Người chết không thể đấu sức với Tiên Đế, như vậy, người đấu sức với Tiên Đế là...
Cũng trong khoảnh khắc này giương mắt nhìn lại đây theo công đức vô tận, Phương Thốn thấy được phía trên Dạ Nguyên cuồn cuộn bóng đêm xuất hiện, để lộ núi lớn giữa trời. Vết rách thiên địa như con rết lộ ra, mà ở trong vết rách này có một dãy núi non hùng vĩ ở phía trên, một vị nam tử thanh bào chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về hướng thần lôi vô tận từ trên trời giáng xuống sau đó giơ tay lên.
Ầm ầm!
Đạo đạo thiên lôi sụp nứt ra đập vào xung quanh kẽ nứt, giống như một biển sấm sét bay lượn trên bầu trời rộng lớn.
Giờ khắc này, Phương Thốn ngơ ngẩn, máu tràn lên não.
Hoàng Thần vương hoảng sợ đến đưa tay che miệng, thiếu chút nữa là khóc tới nơi.
Mà mấy vị đại thần vương kia đều kích động thần hồn, có người suýt nữa bay cả hồn.
Phương Xích.
Bên trong thiên địa trong vết rách kia, giơ tay chặn thiên lôi vô tận đúng là Phương Xích.
Phương Xích đã chết trong truyền thuyết.
Hoá ra huynh trưởng nhà mình chưa chết, hắn vẫn còn tồn tại.
Hắn chỉ là trốn vào Dạ Nguyên, cũng ở trong nơi đó, một mình canh giữ đại đạo, tránh cho đại đạo này bị Tiên Đế cắn nuốt.
Chỉ là, nếu thật sự là vậy, chẳng phải là hắn đã thật sự hại huynh ấy?
"Ha ha, tên nhãi Phương Xích, ngươi thân là phàm nhân, là bổn Tiên Đế cho ngươi cơ hội tu hành khiến cho ngươi nhập vào đại đạo huy hoàng. Nhưng tại sao ngươi lại không dốc sức cho ta? Ngược lại chỉ nghĩ muốn cản trở ta? Bây giờ thì sao đây? Cho người sinh ra vì đại đạo cảm ứng, cho ngươi lập hạ hồng nguyện, cho người trộm Bổn Nguyên Thiên Tâm vẫn chưa phải là đối thủ của bổn Tiên Đế. Tính đi tính lại lại khiến bản thân trở thành trò cười đệ nhất thiên hạ."
Phương Thốn cực kỳ kinh ngạc, Đại Hạ Tiên Đế lại cho ra càng nhiều thần lôi, đánh về phía Dạ Nguyên.
Thiên lôi kia mênh mông cuồn cuộn khiến cho lòng người tuyệt vọng.
Chỉ là, Phương Xích ngồi xếp bằng với thiên địa trên vết rách vẫn không hề giao động. Chỉ nhẹ giọng trả lời, thanh âm cũng không lớn, nhưng mỗi một chữ lại vang vọng trong đại đạo. Khiến cho những người ở đây đều hiểu được ý của hắn.
"Nếu ngươi là quân thì ta là thần."
"Nếu ngươi là tiên sư, ta liền là đệ tử dưới toà."
"Nếu ngươi là sâu mọt của thiên địa, ta đây, là người phù chính."
"Còn nếu ngươi coi thiên hạ vạn vật là thức ăn, ta đây, thay mặt cho thiên hạ vạn dân sẽ là người săn thú."
"......"
Những lời này, mỗi một chữ, đều quang minh chính đại, vang vọng trong đại đạo, mang theo sức mạnh vô hình to lớn ở bên trong. Chế trụ thiên lôi từ trên trời giáng xuống, nhưng từ lực lượng hai bên mà xem xét, linh lực của Tiên Đế dường như là bất tận, mà so với Phương Xích sinh ra cộng minh với thiên địa đại đạo rốt cuộc đã tàn phá. Linh lực hai bên không ngang hàng, dường như kết quả trận đấu cũng không khó nhìn ra.
Mà đối mặt với trận so tài bậc này, mọi người ở đây lại chỉ như con kiến.
Thần hồn chấn động, nhất thời khó có thể tự chủ.
Nhưng cũng vào lúc này, trái tim Phương Thốn bỗng nhiên vang lên một giọng nói ôn hoà: "Còn chờ cái gì?"
Phương Thốn ngay tức khắc ngẩng đầu lên.
Hắn cách Dạ Nguyên cực xa, nhưng trước mắt, lại như xuất hiện nụ cười của huynh trưởng Phương Xích.
"Đệ không có hại ta, ngược lại giúp ta tạo ra cơ hội xưa nay chưa từng có."
"Ta cùng với Tiên Đế so tài, phần thắng thực sự không nhiều lắm, nhưng cũng nhờ đệ đã phí công giúp ta làm nhiều chuyện như vậy."
"Cho nên, ta thật may mắn có người huynh đệ như đệ."
"Ta cũng chưa bao giờ hối hận khi cho đệ món đồ đó."
"......"
Thanh âm này thật nhẹ nhàng, thật mỏng manh, là thứ thanh âm chỉ có huynh đệ bọn họ mới nghe được.
Chỉ là nói mấy câu như vậy, Phương Thốn lại bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đầu tiên là trên mặt lộ ra biểu tình khó tin, sau đó như bừng tỉnh. Hết thảy những thứ này đúng là chỉ có giải thích như vậy mới thông suốt được. Dau đó liền cất tiếng cười to, đã biết nên làm cái gì.
"Huynh trưởng không thất bại......"
Hắn bỗng nhiên mở miệng, từ dưới tán dù công đức ngẩng đầu lên nhìn lại.
"Cái gì?"
Dạ Nữ mù mờ hỏi.
"Huynh trưởng, là thiên tài thật sự."
Trái tim Phương Thốn bắt đầu cảm nhận hết thảy giữa đất trời mới thấp giọng trả lời.
Hắn vào lúc này vốn nên hết sức chăm chú, lại nhịn không được muốn nói ra những lời này nói, trên mặt thậm chí còn rất vui vẻ.
Bởi vì, trong lòng hắn thật sự kiêu ngạo.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận