- Được rồi, có thể dừng lại được rồi!
Nhìn con Tá La trong sân vẫn còn cắn xé con Đầu Xe Lửa liên tục mà không phản kháng gì cuối cùng trọng tài cũng có ý bảo Ngô Binh đi lên sân đấu.
- Lá La, hay lắm, ha ha thực sự rất hay.
Sau khi Ngô Binh đi vào ôm lấy cổ con Tá La người đầy máu vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Ngô Binh chơi đấu chó đã hơn 10 năm nay chỉ là công việc của ông ta bận rộn cho nên thời gian giành cho việc này khá ít.
Cho nên tuy Ngô Binh đã nuôi năm sáu con chó đấu, nhưng năm đó con Tosa thắng được một trận và bây giờ con Tá La thắng trận thứ hai, khoản tiền để đặt cược vào nó càng khiến cho Ngô Binh sung sướng hơn.
- Tôi tuyên bố, trận đấu chó này người thắng là Tá La của Tân Thiên, Đầu Xe Lửa bại trận.
Ngô Binh vẫn ôm chặt con chó của mình ở đó. còn trọng tài nhìn con chó bị ngã kia, sau khi tuyên bố ông ta nhìn về phía lão Tề nói:
- Ông chủ Tề, ông có ý kiên gì về kết quả trận đấu này không?
- Chuyện này... Sao có thể chứ?
Dường như lão Tề không thể tin được vào lỗ tai của mình nữa, ông ta đứng ở đó lắp bắp mãi 3 chứ "Không thể nào" cả người như phát điên lên.
- Ông chủ Tề, tỉnh lại đi!
Thuộc hạ của Thường tứ gia đều là những người hơi lỗ mãng, thấy phản ứng của ông chủ Tề như vậy, người trọng tài liền đi lên lan ca vỗ một cái vào vai y.
- Hả? Không thể nào...
Lão Tề bị vỗ một cái làm cho rùng mình:
- Sao lại không cắn được nó? Trong đây chắc chắn có vấn đề, nhất định ông ta dùng thuốc kích thích.
- Ông chủ Tề, lời nói ra ông phải chịu trách nhiệm đấy.
Lão Tề còn chưa dứt lời thì có một tiếng nhắc nhở:
- Ông chủ Tề, trước trận đấu tôi đã đi phong cẩu, cũng đã tắm chó theo yêu cầu của ông, sao ông nghi ngờ Thường lão tứ tôi sao?
Thường Tường Phượng lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy rất coi trọng hai chữ "Tín nghĩa", trong việc làm ăn buôn bán, đối nhân xử thế từ trước đến giờ ông ta đều rất công bằng, cho nên được rất nhiều người tôn trọng.
Lão Tề nói Ngô Binh đã dùng thuốc kích thích cũng chẳng khác nào nghi ngờ trận đấu chó này. Mà nghi ngờ trận đấu này chính là không tin tưởng Thường tứ gia, có người lấy danh tiếng để sinh tồn, sắc mặt của Thường tứ gia liền âm trầm.
- Không... Không, Tứ gia... tôi... Tôi không nói ngài. Tôi nói Ngô Binh.
Lão Tề đã nói không ra lời. Ông ta đã quên người giám sát trận đấu chó này chính là Tứ gia, ông ta nghi ngờ Ngô Binh cũng chẳng khác nào nghi ngờ Tứ gia.
- Lão Tề, tôi và ông quen biết cũng được mấy năm rồi, nhân phẩm của Thường lão Tứ chẳng lẽ chỉ đáng giá mấy đồng thôi sao...
Thường tứ gia nhìn lão Tề thản nhiên nói:
- Đàn ông mà, thắng thua chỉ là chuyện thường tình, thua tiền thôi chứ đừng thua cả người.
- Từ gia, điều ngài giáo huấn tôi hiểu, trận này là tôi thua, tôi nhận thua.
Câu mà Thường Tượng Phượng nói như một gáo nước lạnh đổ lên đầu lão Tề làm cho ông ta tỉnh lại, nhìn sắc mặt của Thường tứ gia cuối cùng lão Tề cũng chịu câm miệng lại.
Nhìn Ngô Binh vẫn còn ôm con chó trên sân đấy, miệng lão Tề đầy chua xót như chảy máu trong lòng. So với sự tự tin khi mới bắt đầu trận đấu ông ta phát hiện mình như một thằng hề vậy.
Điều mà lão Tề đang lo lắng chính là quay về Hà Bắc ông tasẽ phải bán đi một nửa sản nghiệp? Vì chỉ dựa vào chút tài chính hiện có thì ông ta không đủ để trả khoản tiền đã đánh cược này.
Còn về cách trả nợ lão Tề cũng chưa dám nghĩ.
Cho dù ở Hà Bắc, ông ta cũng là người có chút danh tiếng nhưng chút danh tiếng này chẳng có một chút tác dụng gì với Tứ gia. Chỉ cần Tứ gia đồng ý, lập tức sẽ có người đến 'chăm sóc' người nhà ông ta, sau đó sẽ tính lãi vào khoản tiền thua cược kia..
Tục ngữ có câu được làm vua thua làm giặc. Không ai để ý đến sự thất bại của lão Tề. Một trận đấu cược đến 5 triệu khiến cho ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Ngô Binh và con Tá La kia.
Sau trân đấu này, dường như trên đầu con Tá La có thêm một vòng hào quang khiến cho mọi người thèm nhỏ nước miếng. Đây đâu phải là một con chó nữa? Là một báu vật thì đúng hơn.
- Ông chủ Ngô, để bác sĩ tiêm chút thuốc cho nó trước đi.
4 phút sau, trọng tài ở bên cạnh nhắc nhở Ngô Binh bởi vì họ vẫn phải sử dụng sân đấu này cho trận đấu thứ 3. Trận này đấu xong cần lập tức rửa sạch sân đấu.
- À, đúng đúng, các ông phải cẩn thận một chút đấy...
Nghe trọng tài nói vậy Ngô Binh vội vàng đứng lên. Một bác sĩ thú y mặc áo Blouse vào tiêm lên cổ cho con Tá La chỉ hơn 10 giây sau con Tá Lá ngã trên mặt đất, nó được bác sĩ mang ra ngoài.
- Tiêm cho con này một mũi đi?
Nhìn thấy con Pit Bull quỳ rạp dưới đất không nhúc nhích Ngô Binh thương hại nó.
- Tiêm cũng vô dụng thôi, chết chắc rồi!
Bác sĩ thú y lắc đầu chỉ vào cái bụng bị cắn rách của nó, ruột đã lòi ra tuy chưa hoàn toàn tắc thở nhưng cũng không cầm cự được bao lâu nữa.
- Trò chơi này cũng là sinh mệnh.
Chơi đấu chó đã nhiều năm như vậy rồi đầu tiên là Ngô Binh cảm thấy rõ ràng nó rất tàn khốc. Trong lòng ông ta lóe lên ý nghĩ muốn rút lui.
- Ông chủ Ngô, chúc mừng nhé!
- Ông chủ Ngô kiếm được khoản lớn, lần này kiếm được 5 triệu nhỉ?
- Ông chủ Ngô, không biết ông có bán con Pit Bull kia không? Ông nói giá đi, tôi tuyệt đối không mặc cả.
Sau khi Ngô Binh đi ra khỏi sân đấu ánh mắt mọi người đầu tập trung vào ông ta. Có người xông đến chúc mừng thắng lợi của Ngô Binh, cũng có người đưa ra chủ ý với Tá La. Người thắng trên sân đầu mỗi lần đều có rất đông người vây quanh.
- Xin lỗi, các vị, tôi không định bán chó, thực sự xin lỗi.
Ngô Binh không ngừng chắp tay về bốn phá, thái độ rất khiêm tốn nhưng vẻ mặt không dấu được sự vui mừng.
Thắng được mấy triêu thì Ngô Binh không để ý chỉ là thể diện của lão Tề ở Hà Bắc đã bị chế nhạo làm cho trong lòng Ngô Binh vui sướng vô cùng.
- Anh Ngô chúc mừng nhé, lần này tôi được mở rộng tầm mắt rồi, ông quả là lợi hại!
Lão Vân từ chỗ nào đó đi lại giơ ngón tay cái về phía Ngô Binh.
Lão Vân chơi đấu chó đã có đến mấy chục năm. Con mắt tinh thường hơn người nhưng hôm nay thực sự là ông ta bất ngờ. Trong giới đấu chó cũng có phát sinh chuyện yếu thắng mạnh.
- May mắn, may mắn thôi mà.
Ngô Binh nói rất khách sáo, lại nhìn về phía Tần Phong. Ông ta biết trận cược hôm nay nếu không có Tần Phong thì chắc chắn ông ta chỉ có bại mà không thắng được như vậy.
- Tiểu tử này. Sao lại trốn ra ngoài thế?
Lúc Ngô Binh tìm thấy Tần Phong thì phát hiện hắn và Tạ Hiên đã ở ngoài sân đấu đang dịnh đi qua thì lại có người vỗ vai.
- Anh Tứ, hôm nay thắng được tiền. Chút nữa tôi sẽ tổ chức tiệc mừng ở khách sạn Tân Thiên...
Ngô Binh quay lại nhìn thì ra là Thường Tường Phượng đi cùng lão Tề đến, vẻ mặt cười cười nóip:
- Thắng thua là chuyện thường của nhà binh, 5 triệu thôi mà lão Tề tôi cũng không để ý đến số tiền đó dù chỉ một trinh đâu?
- Ông yên tâm, trong một tuần tôi sẽ mang tiền đến chỗ của Tứ gia.
Sắc mặt của lão Tề xanh mét hung hăng nhìn Ngô Binh mấy lần tồi chắp tay nói với Tứ gia:
- Tứ gia, tôi còn có việc, hôm nay không được may mắn, xin đi trước một bước...
- Được, Tề lão đệ lúc rảnh rỗi đến chơi nhé!
Thường Tường Phượng vẫy tay bảo người mang xe của lão Tề ra, từ đầu đến cuối ông ta và Ngô Binh chưa hề đề cập đến số tiền đặt cược. So với số tiền đặt cược kia từ trước đến giờ cũng chưa có người nào dám qua mặt.
- Những người này ở Hà Bắc mà cũng dám chạy đến Tân Thiên kiêu ngạo sao?
Lúc lão Tề đi xa, Thường Tường Phượng hừ lạnh một tiếng vẻ mặt tràn đầy sự khinh thường.
- Tứ ca, phiền anh vất vả rồi.
Từ trong đáy lòng Ngô Binh cũng cười lạnh như vậy. Thái độ làm người trượng nghĩa của ông không có nghĩa là chấp nhận người bạn ăn cây táo rào cây sung. Mấy ngày này ông phải đi xử lý công việc làm ăn ở Hà Bắc đuổi những người đối tác kia ra khỏi công ty.
- Anh Tứ, tôi đi trước, anh còn bận việc sau này cũng ta nói sau.
Thấy Tần Phong và Tạ hiên muốn đi rồi Ngô Binh vội vàng cáo lui Thường Tường Phượng. Việc hôm nay Tần Phong là công thần ông ta không thể tỏ vẻ là không có gì được.
- Tần Phong, cậu muốn đi đâu?
Ngô Binh đi lên chặn lại Tần Phong.
- Chú Ngô, trời tối rồi, cháu và Hiên tử muốn đi ăn cơm, bụng đói rồi...
Tần Phong thành thật nói, qua hai trận đấu cũng sắp 6h tối, xung quanh sân đấu đèn đã sáng chiến sáng cả chỗ này.
- Anh Phong muốn đi ăn chứ còn cháu nuốt không trôi đâu.
Tạ Hiên ở bên cạnh vẻ mặt khổ sở nghĩ đến cảnh tượng tàn khốc đó mà cậu ta muốn nôn mửa. Bây giờ có nem công chả phượng bày ra trước mặt thì anh ta cũng nuốt không trôi.
- Tiểu tử cậu đúng là quái thai!
Nghe thấy Tần Phong muốn đi ăn cái gì đó, Ngô Binh đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi suýt nữa thì cũng ói ra.
- Ăn gì thì lát nữa nói tiếp. Tần Phong, cậu có tài khoản nhân hàng chứ?
Ngô Binh nói rất chân thành:
- Đưa số tài khoản cho tôi, tôi sẽ gửi cho cậu 2 triệu.
- 2 triệu? Chú Ngô chú đang muốn cảm ơn tôi cháu?
Tần Phong nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nhìn Ngô Binh nói:
- Chú Ngô, cháu chỉ là không thích tên họ Tề kia chứ không có ý gì khác, tiền thì thôi để chú nợ một ân tình đi.
- Cậu... cậu không cần?
Ngô Binh ngẩn cả người ra nói:
- Đó là 2 triệu đấy, chẳng lẽ còn ít sao? Hay là tôi nộp lại 1 triệu, còn 4 triệu đều là của cậu?
Tần Phong cười lắc đầu nói:
- Chú Ngô, chú cảm thấy tiền so với nợ một ân tình thì tiền quan trọng hơn sao?
- Được, ân tình này tôi nợ, tiểu tử tốt, hậu sinh khả úy!
Sau khi nghe Tần Phong nói vậy, Ngô Binh cười khổ ông ta cũng là người trọng nghĩa sợ nhất là nợ ân tình. Vừa rồi ông ta chia cho Tần Phong 2 triệu trong suy nghĩ có lẽ cũng là không muốn nợ ân tình này.
Chương 109 - 110: Khiêu khích
- Sau này ở khu Tân Thiên này, có chuyện gì cần cứ nói với chú Ngô nhé.
Đến giờ Ngô Binh mới hiểu tại sao Tạ Đại Chí lại coi trọng Tần Phong như vậy. Đứa trẻ này hào khí giang hồ chẳng kém hơn Thường Tường Phượng là bao, thật sự khiến ông ta cũng bị thuyết phục.
- Chú Ngô, chỉ đùa thôi mà, không phải chỉ là giúp một chuyện nhỏ thôi sao?
Tần Phong nghe thấy vậy liền cười, có những việc không thể làm được mà phải báo đáp hơn nữa đúng là hắn cũng không muốn để Ngô Binh giúp mình chuyện gì cả.
Cách nghĩ của Tần Phong như vậy chẳng qua là học ở Tái Thị mưa dầm thấm lâu. Người trên giang hồ, cả đời không thể lúc nào cũng xuôi chèo mát mái, những lúc gặp khó khăn thì mối quan hệ này của Ngô Binh sẽ phát huy tác dụng lớn.
Nói từ ý nghĩa đó thì cách nghĩ của Tạ Đại Chí cũng giống như Tần Phong. Năm đó ông đi cùng Ngô Binh cũng chính là không cần báo đáp nhưng sau khi Thạch Thị phá sản, lại có sự giúp đỡ của Ngô Binh mới có thể dựng lại cơ nghiệp.
- Chú Ngô, còn muốn xem tiếp không?
Xem liên tiếp 2 trận đấu chó, Tần Phong cũng hơi thấy nhàm chán, hắn vẫn luôn đối xử với Đại Hoàng như người nhà, thử hỏi có ai vì tiền bạc mà không để ý đến sự sống chết của người thân chứ?
- Không ngờ là chúng ta đi còn được chũ Ngô mời đi ăn một bữa.
Ngô Binh biết Tần Phong có ý muốn về cho nên lập tức nói:
- Tôi đi thăm Tá La trước, nếu không được phải để nó ở đây tĩnh dưỡng mấy ngày.
Tuy Tá La thắng nhưng cũng bị cả trăm ngàn vết thương. Mà bác sĩ thú y ở đây lại có nhiều kinh nghiệm mang nó về nhà không bằng ở chỗ này.
Thấy Tạ Đại Chí vẫn còn muốn xem tiếp mấy người cũng không gọi ông ta nữa mà đi thẳng đến chuồng chó. Hiệu quả của thuốc tê với Tá La vẫn chưa hết, bác sĩ thú y đang rửa sạch vết thương cho nó.
Ngô Binh cũng có quen biết bác sĩ thú y ở đây nên đã đến nói rất quan tâm:
- Lão Lý, con chó này của tôi sao rồi? Vết thương có nặng không?
- Ông chủ Ngô, con Pit Bull này quả ông còn khỏe, vết thương sẽ nhanh chóng phục hồi thôi.
Bác sĩ Lý thông thạo y thuật, khâu miệng vết thương lại cho Tá La, ông ta hơi chần chừ nói:
- Nhưng hình như nhịp tim của nó có vấn đề, nếu cứ mãi như vậy thì sợ là sau này nó không thể thi đấu được nữa.
- Hả?
Ngô Binh nhìn về phía Tần Phong hình như lúc trước hắn cũng nói như vậy.
- Không đấu thì không đấu, tôi vẫn nuôi nó.
Ngô Binh lắc lắc đầu nói với Tần Phong:
- Để Tá La ở đây, chúng ta đi thôi...
Tần Phong dắt con Đại Hoàng ra ngoài, hai người lại đi qua sân chó lại gọi Tạ Đại Chí đi cùng. Ngô Binh muốn ra ngoài chúc mừng một chút chứ không muốn ăn cơm ở trong trang viên.
- Đại Hoàng, mày kích động gì chứ?
Dắt Đại Hoàng đi càng gần đến sân chó Tần Phong lại càng cảm nhận được dường như Đại Hoàng rất phấn chấn, bước đi cũng nhanh hơn nhiều. Tần Phong nắm chặt hơn để cho nó đi chậm lại.
- Tần Phong, con chó này của cậu cũng lạ thật. Rõ ràng không phải là chó đấu nhưng Tá La cũng không phải đối thủ của nó...
Nhìn thấy Đại Hoàng đi phía trước, vẻ mặt của Ngô Binh tràn đẩy sự kì lạ.
Hôm nay Tá La đã chứng minh được giá trị thật của nó, còn Tá La có thể cắn được Đại Hoàng thành ra thế nào thì Ngô Binh cũng không tưởng tượng nổi. Vì năm ngoái lúc Đại Hoàng và Tá La đánh nhau trên người nó không có một vết thương nào.
- Chú Ngô, Đại Hoàng lợi hại đến cả Ngao Tạng nó cũng cắn chết.
Tạ Hiên đi bên cạnh Tần Phong chêm vào 1 câu. Năm đó lúc mới gặp Đại Hoàng, Tần Phong đã dùng câu này để hù dọa Tạ Hiên.
- Thật đáng tiếc, nếu Đại Hoàng trẻ thêm vài tuổi nữa thì chắc chắn có thể lên sân đấu.
Ngô Binh lắc lắc đầu ra vẻ tiếc nuối, lông trên lưng Đại Hoàng đã rụng, với sức chịu đừng hiện tại của nó thì không hợp để tham ra trận đấu này.
- Đúng rồi, Tần Phong rốt cuộc là cậu dùng cách gì mà dạy con Tá La của tôi thành như vậy được?
Chó của mình thì mình hiều, Ngô Binh biết trình độ thực sự của con Tá La. Cho dù là sức chịu đừng hay kinh nghiệm đều thua con Đầu Xe Lửa của lão Tề một chút. Cho nên ông ta cũng khá tò mò với cách dạy Tá La của Tần Phong.
- Chú Ngô, không có gì, cháu nói với nó không thắng thì về sẽ không có cơm ăn thôi mà.
Tần Phong cười ha ha, Ngô Binh thấy hắn cười biết tên tiểu tử này bậy bạ nhưng cũng không hỏi đồn đến cùng nữa. Rõ ràng là Tần Phong không muốn nói có hỏi cũng vô ích.
Chuồng chó cách sân đấu chó chưa đến mấy bước chân. Tần Phong không cho Đại Hoàng đi qua đó. Tạ Hiên hòa vào đám người với cha hô lên. Tạ Đại Chí lần đấu tiên được xem đấu chó vẻ mặt còn đỏ màu hưng phấn.
- Quá hay, lúc nào đó tôi cũng phải làm một con đến đây chơi mới được.
Chưa đến tận nơi xem cuộc đấu chó này thì chưa thế giải thích được cảm giác máu tanh và sự ác nghiệt kia xông vào trong lòng con người thế nào. Đương nhiên tố chất tâm lý của con người vẫn còn thiếu một chút, cũng không có cách nào để tiếp nhận trận đấu này.
- Tạ Đại Chí, chơi thì được chứ đừng mê quá.
Năm đó lúc Ngô Binh lần đầu tiên được xem đấu chó cũng có tâm lý như Tạ Đại Chí bây giờ ông ta đã có ý muốn rút lui rồi.
- Ôi da, ông chủ Ngô, chúc mừng! Chúc mừng! Trận đấu chó của ông quả là phấn khích.
Lúc mấy người đám Ngô Binh nói chuyện đang muốn đi ra thì đột nhiên có tiếng người truyền đến, nhưng giọng điệu nghe không vừa tai chút nào:
- Con chó nhát gan đó của ngài mà cũng thắng được trận đấu, quả là ngạc nhiên.
- Thái tiên sinh, may mắn thôi, tôi có thể thắng cũng là may mắn thôi.
Nhìn thấy hai nam một nữ và một con chó Caucasus to lớn đi phía trước sắc mặt của Ngô Binh hơi đổi nhưng ông ta cũng không tức giận. Ông ta biết những người đó đều là đám gậy gộc, không làm được chuyện gì hay ho nhưng chuyện xấu thì lại làm được.
Dù Ngô Binh là 1 thương nhân nhưng trong nhà cũng có người thân làm chính trị. Ông ta cũng khong muốn đắc tội với đám đệ tử của quan ở Bắc Kinh. Bởi vì chưa biết chừng ở một lúc nào đó những người này có thể ngáng chân mình.
- Tôi thấy cũng là may mắn, con Pit Bull kia của ông nhìn thấy Đồ Phu của tôi thì cúp đuôi mau...
Thái Đông bĩu môi, sau khi y điều tra chi tiết về Ngô Binh thì thái độ nói chuyện cũng trở nên bừa bãi hơn. Đó cũng là chúng biết tật xấu của những người này. Trước một nhân vật không có căn cơ như Ngô Binh y luôn có cảm giác mình ưu việt hơn.
Còn nữa, vừa rồi Thái Đông thấy Ngô Binh thắng trong vụ đặt cược cho nên y cũng hơi đố kỵ. Chẳng qua chỉ là một trận đấu chó mà thôi mà ông ta có thể kiếm được 4 triệu, còn Thái đại thiếu gia chạy đôn chạy đáo phê văn cũng chỉ nhét được vào túi có 2 triệu.
Phải biết rằng, ở Bắc Kinh Thái Đông có mối quan hệ rất rộng rãi. Trưởng bối của y là một thiếu tướng đã về hưu nhiều năm, thực sự kiếm tiền chưa đến lượt y phải làm, ngay cả đi phê văn cũng là do người khác làm để kiếm chút tiền mà thôi.
- Ha ha, con Caucasus của Thái tiên sinh chắc chắn là rất lợi hại.
Thái Đông xem thường bản thân, Ngô Binh lại càng không thèm để ý gì đền những kẻ ăn chơi trác táng này, ông ta liền cười ha ha nói:
- Hôm nay còn có việc, sau này có cơ hội nhất định sẽ gặp Thái tiên sinh để đấu chó.
- Đừng nói sau này, hôm nay được không?
Ngô Binh còn chưa dứt lời thì người thanh niên bên cạnh Thái Đông liền cười lạnh nói:
- Chọn ngày không bằng cùng ngày, trong sân đấu cũng có quy tắc về Bính tràng để cho con chó vàng kia của ông lên đi.
- A Đinh đó chỉ là con chó địa phương, sao bọn họ dám chứ?
Thái Đông nhìn đồng bọn nhưng ánh mắt lại liếc về phía Tần Phong, y biết con chó vàng to kia là của người thanh niên này.
- Không dám, vẫn là chó của các cậu lợi hại.
Tần Phong cười vui, vẻ mặt lạnh tanh. Năm đó hắn dẫn theo em gái rách rưới đi xin cơm sự uất ức nào cũng đã trải qua. Sự kích động đối với hắn mà nói căn bản chẳng có tác dụng gì.
- Cậu...
Thái Đông nói không ra lời nhìn về phía Tần Phong, vốn dĩ y nghĩ Tần Phong sẽ không chịu nổi sự kích động này.
- Bỏ đi, Đồ Phu hôm nay không được sát giới.
Thái Đông tự giễu ròi vỗ vỗ con Caucasus, vẻ mặt khinh thường. Thái độ này của Tần Phong khiến y mất hết hứng thú.
- Ứ ứ ứ...
Dường như con Caucasus nghe hiểu chủ nhân nó nói gì, nó lại rít lên về phía Đại Hoàng để tỏ vẻ uy hiếm. Nhìn vẻ mặt của nó bạo ngược như một con gấu vậy.
- Đại Hoàng, đi thôi!
Đối với kiểu một người, một chó khiêu khích này Tần Phong cũng chỉ lắc đầu nắm dây xích Đại Hoàng chuẩn bị đi.
- Này? Đại Hoàng, sao vậy?
Tần Phong kéo thì con Đại Hoàng không chịu đi cứ quay đầu nhìn lại hắn không khỏi nhíu mày.
Vốn dĩ Đại Hoàng đang ngồi dưới đất thì lúc này nó lại đứng lên hai mắt nhìn chằm chằm vào Caucasus ánh mắt đầu chiến ý.
- Ôi, nghe lời chúng ta đi ăn thịt bò nào!
Tần Phong quýnh lên, hắn biết tính khí của Đại Hoàng, từ nhỏ đến lớn không trộm bao giờ. Dù là con chó hung hãn đến đâu Đại Hoàng cũng không dám liều mạng.
- Ứ ứ...
Đại Hoàng lắc nhẹ cái đàu miệng gầm gừ, lông ở chỗ dừnh hết lên đây là dấu hiệu của sự chiến đấu.
- Không được, Đại Hoàng, chúng ta chấp với nó không phải là đại ngốc sao?
Tần Phong ngồi xổm xuống nắm lấy đầu Đại Hoàng nhẹ giọng an ủi. Nếu là mấy năm trước kia, Tần Phong đã sớm buông dây xích nhưng tuổi của nó bây giờ thực sự là không hợp để chiến đấu nữa rồi.
- Ai da, tiểu huynh đệ ý chó của cậu là không phục đâu.
Thấy biểu hiện của Đại Hoàng, bọn Thái Đông ở đối diện cười vui vẻ. Một con chó nhà mà dám biểu hiện với Caucasus như vậy không phải là muốn tìm đường chết sao?
Lúc nói chuyện Thái Đông nhẹ nhàng buông dây cương trong tay ra, con Caucasus liền vọt lên cơ thể đứng thẳng gầm gừ liên tục khiêu khích.
Cơ thể cao lớn hung hãn của nó khiến cho đám Ngô Binh thất sắc. Nếu như con Pit Bull của ông ta mà đấu với con Caucasus này e rằng sẽ không thể thắng được.
- Đại Hoàng, đi!
Tần Phong lườm Thái Đông một cái ra sức kéo dây xích trong tay.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận