- Ông chủ Triệu, đừng nóng vội, Hội trưởng Ngô nhìn không chính xác ngọc này tốt hay xấu, nhưng bọn tôi ở đây vẫn còn có người giám định được mà.
Tần Phong nhìn Triệu Phong Kiếm hung hăng xông về phía Ngô Khởi Hoa, vội vàng xua tay, nhận lấy món ngọc Ngô Khởi Hoa vừa xem xét.
Ngô Khởi Hoa hôm nay đến chỉ là để hỗ trợ mình, hơn nữa về sau ông ấy còn phải lăn lộn trong thị trường Lạc Thị, chẳng may bị loại tiểu nhân như Triệu Phong Kiếm nhớ đến mà gây chuyện, thì đó là lỗi của Tần Phong rồi.
"Hử? Ngọc Russia, dùng ngọc Russia để giả mạo ngọc sơn liêu Hòa Điền?"
Vừa cầm món đồ lên, Tần Phong liền hiểu ngay, có lẽ ông chủ Triệu này hôm nay đến là muốn kiếm bộn tiền mà không phải bỏ vốn, cho dù là "ngọc cổ" hay ngọc mới mà y đưa ra đều là những thứ vàng thau lẫn lộn.
Ngọc Russia sản xuất ở khu vực Hồ Baikal, tuy rằng khá xa so với núi Côn Lôn nhưng có cùng hệ thống đá Nephrite với ngọc Hòa Điền, giống ngọc Hòa Điền, ngọc Russia cũng chủ yếu là bạch ngọc và hoàng ngọc.
Trong đó chất lượng bạch ngọc tốt hơn, độ trắng thậm chí còn vượt xa ngọc Hòa Điền, màu sắc cũng khá đồng nhất nên rất được yêu thích, là vật thay thế tốt nhất của ngọc Hòa Điền.
Hơn nữa ngọc Russia cũng có tử liêu, nhưng tầng ô- xy hóa màu trắng khá dày, màu dưới lớp vỏ thiên về màu nâu đen, màu khá đậm, giới hạn với màu trắng rất rõ ràng, là một loại ngọc tốt nhất để tạo ngọc cổ giả, ngọc Hòa Điền giả.
Nhưng đặt ngọc Hòa Điền và ngọc Russia cùng một chỗ để so sánh, một loại nhu một loại cương, một loại trơn nhẵn một loại "trắng nhờ", khác biệt giữa hai loại nhìn là thấy được.
Đồng thời, lúc gõ vào sẽ thấy một loại trong trẻo, một loại đục trầm, cũng không khó phân biệt, cho nên giá cả của ngọc Russia không thể so sánh với ngọc Hòa Điền.
Tuy rằng hai loại ngọc có chút giống nhau, nhưng với trình độ giám định ngọc của Ngô Khởi Hoa, nếu như còn không nhìn ra thì thực sự uổng với cái chức Hội trưởng Hiệp hội Ngọc thạch Hà Nam rồi.
Cầm món ngọc trên tay, trong lòng Tần Phong cũng cảm thấy giận dữ, tên họ Triệu này coi mình là đồ ngốc hay sao? Dám lấy ngọc Russia để lừa gạt mình?
Tuy rằng ngọc Russia tốt nhất không kém ngọc Hòa Điền là mấy, nhưng đám ngọc Triệu Phong Kiếm mang đến chỉ là ngọc Russia bình thường, như miếng ngọc trên tay mình đây, nhiều nhất cũng chỉ đáng 100 tệ.
- Hôm nay ở đây có ông Chu và An lão gia đức cao vọng trọng nhất
Kế tiếp còn có cuộc mua bán phải làm, Tần Phong cũng không muốn vạch mặt y ra trước mặt mọi người, lập tức nói: - Tôi nghĩ mời hai vị đó phân biệt giúp ngọc này, ông chủ Triệu chắc không có ý kiến gì chứ?
- Không Không có ý kiến
Sau khi nghe Tần Phong nói, Triệu Phong Kiếm thầm kêu khổ, nhưng bề ngoài vẫn phải chống đỡ, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
- Tiểu Tần, nếu như cháu đem một bức tranh chữ đến cho ông xem thì không thành vấn đề.
Chu lão gia cười nói: - Nhưng mà ngọc thạch ông không hiểu lắm, hay là để lão An đến xem đi.
Chu lão gia cũng không phải sợ phiền phức, với địa vị trong ngành đồ cổ Hà Nam của ông, quả thực không coi Triệu Phong Kiếm là gì, nhưng nghề nào cũng có chuyên gia, ông quả thực không tinh thông về ngọc thạch lắm.
"Được lắm, củ khoai nóng này ném cho ta rồi sao?"
Thấy Chu lão gia và Tần Phong đều nhắc đến mình, An Đức râu tóc bạc trắng đứng lên, nói: - Được rồi, để ông lão này nhìn xem, người trẻ tuổi thời nay làm việc càng lúc càng không quy củ rồi
Triệu Phong Kiếm biết An Đức đang nói chính mình, nhưng địa vị trong ngành ngọc thạch Hà Nam của đối phương cao hơn mình rất nhiều, nên chỉ có thể mặt dày coi như không nghe thấy.
Đi đến trước bàn làm việc, An Đức cầm một món trang sức lên, ông cũng không dùng kính lúp mà trực tiếp chà xát món ngọc trong lòng bàn tay.
Ước chừng một phút sau, An Đức đặt món ngọc trở lại, sau đó cầm một tờ giấy trắng xoa xoa lòng bàn tay, nhìn thấy vết dầu trên giấy, trên mặt An Đức lộ ra nụ cười trào phúng.
- Tiểu Triệu, tay nghề càng ngày càng đi xuống vậy à?
An Đức cười lạnh nhìn Triệu Phong Kiếm, nói: - Vẫn dùng mỡ lợn, anh định bỏ mấy miếng ngọc vào xào rau hay là nấu canh thế?
Là nhà buôn ngọc thạch lớn nhất Hà Nam, An Đức cũng không phải loại người làm theo khuôn phép cũ, nhưng nghề nào cũng có luật lệ, cho dù bán hàng giả cũng là 9 giả 1 thật, không thể quá đáng.
Nhưng An lão gia đã quá rõ thái độ làm người của Triệu Phong Kiếm, chỉ thông qua một miếng ngọc, ông liền biết tên này không có ý tốt, những miếng ngọc còn lại có xem hay không cũng thế.
Bởi vì Tần Phong đến từ Bắc Kinh, lại là đệ tử của Tề Công, nếu như chuyện hôm nay truyền ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ ngành ngọc thạch Hà Nam sẽ bị người ta cười nhạo, cho nên lời An lão gia nói với Triệu Phong Kiếm cũng không để lại chút thể diện nào.
- An lão gia, ngài nói vậy là ý gì?
Triệu Phong Kiếm tuy rằng biết chuyện hôm nay đã hỏng, y đừng nghĩ kiếm được một cắc nào từ Tần Phong, nhưng vẫn có gân cổ lên cãi: - Những khối ngọc này đều là tôi thu mua được từ người khác, cho dù là giả thì cũng là bị người ta hại!
Triệu Phong Kiếm biết danh tiếng của mình chẳng tốt đẹp gì, hiện tại chỉ có thể khăng khăng không thừa nhận, nếu không sau này y thực sự không còn có thể sống ở Hà Nam này nữa.
- Ngọc Russia giả mạo ngọc Hòa Điền, chiêu này chỉ có thể lừa người ngoài nghề, anh thật sự không biết sao?
Sau khi nghe Triệu Phong Kiếm nói, An Đức thở dài, nói: - Làm ăn phải coi trọng chữ tín, tuy rằng trong ngành chúng ta ai cũng có tài của riêng mình, nhưng đừng có làm lộ liễu quá
- An lão gia, tôi thật sự không biết mà.
Triệu Phong Kiếm làm ra vẻ căm phẫn, chửi ầm lên:
- Nếu như tôi biết thì tôi chính là đồ con rùa, mẹ kiếp, chốc nữa tôi phải đi tìm thằng nhóc Vương Tam kia, chính nó bán hàng cho tôi
- Được rồi, ông chủ Triệu, nếu ông cũng là người bị hại thì chuyện này chúng ta không nhắc đến nữa, ngọc này ông mang về đi!
Tần Phong chẳng thèm để tâm đến những lời thề thốt của Triệu Phong Kiếm, lúc này có 4-5 ông chủ kinh doanh ngọc thạch đến, hôm nay hắn rất bận, cũng không có thời gian xem Triệu Phong Kiếm diễn trò.
- Ai, ông chủ Tần này, số ngọc này cậu không cần thì tôi có thể mang về.
Triệu Phong Kiếm vốn là một tên vô lại, y biết nếu hôm nay mình cứ thế mà đi thì sau này tiếng xấu sẽ đồn xa, nên muốn gỡ gạc lại mặt mũi một chút.
- Ông chủ Tần, tôi bị lừa mua phải ngọc Russia, tôi thừa nhận
Triệu Phong Kiếm cất mười mấy hộp ngọc kia vào va li, chỉ vào con ve ngọc trên bàn, nói: - Nhưng đây là ve ngọc Hán Bát Đao, là vật tổ truyền của nhà tôi, cậu phải cho tôi một lời giải thích!
Nếu như không đưa được ra bằng chứng thứ này là giả, tôi sẽ không bắt cậu mua nữa, cậu nhận sai trước mặt mọi người là được.
Kỳ thực là ngọc đặt vào trong thi thể, giá trị của ngọc Cửu khiếu trong những loại ngọc cổ cũng không cao lắm, chỉ có ve ngọc thời Hán là có tính nghệ thuật một chút, bởi vì nó là tác phẩm tiêu biểu của Hán Bát Đao.
Triệu Phong Kiếm vốn không kinh doanh ngay thẳng, y cũng rất thường xuyên qua lại với đám trộm mộ, trước kia từng thu mua được ve ngọc Hán Bát Đao thật.
Thế nhưng ve ngọc kia bị nước từ xác người thấm vào quá nhiều, hoàn toàn không có giá trị thưởng thức, thế là y cầm khối ve ngọc đó cho người làm ra miếng ngọc trước mắt này.
Có hình dáng gốc, lại thêm kỹ thuật chạm khắc điêu luyện của thợ tạo hình phương Nam, Triệu Phong Kiếm rất tự tin, đừng nói là Tần Phong, ngay cả Tề lão gia có ở đây cũng khó có thể chỉ ra miếng ve ngọc này là giả.
- Ông chủ Triệu, kính người thì người kính mình, chuyện này không cần phải nói rõ ràng ra như vậy chứ?
Tần Phong vốn muốn giữ hòa khí để buôn bán thuận lợi, đồ giả không mua là được, nhưng hắn đã đánh giá thấp mức độ vô liêm sỉ của Triệu Phong Kiếm, người này bị vạch trần là bán hàng giả rồi không ngờ vẫn còn muốn gỡ gạc lại thể diện từ phía Tần Phong.
- Đương nhiên phải nói rõ ràng rồi, nếu không Triệu Phong Kiếm tôi sau này làm thế nào buôn bán ở Hà Nam được nữa?
Giám định ngọc cổ cũng không phải chỉ dựa vào mắt thường là có thể phân biệt, Triệu Phong Kiếm tin chắc Tần Phong không đưa ra được chứng cứ, không khác nào ép hắn phải xin lỗi mình, như vậy cũng có thể coi là gỡ gạc lại một chút thanh danh.
Nhưng Triệu Phong Kiếm nhất định sẽ thất vọng, Tần Phong hiếm có khi nào kinh doanh đứng đắn, há có thể để y làm khó? Nếu bàn về các thủ đoạn đường ngang ngõ tắt, Tần Phong có thể làm ông tổ của Triệu Phong Kiếm rồi.
- Nếu như nói rõ ràng, chỉ sợ ông chủ Triệu càng mất hết mặt mũi. Trên mặt Tần Phong tuy rằng còn tươi cười, nhưng lời nói ra cũng không xuôi tai như vậy.
- Cậu nói cái gì? Nhóc con, chú ý lời nói của mình đấy, cẩn thận buổi tối đường trơn mà trượt ngã
Sau khi nghe Tần Phong nói, vẻ mặt Triệu Phong Kiếm trở nên âm trầm, y có thể buôn bán ở Lạc Thị hơn 10 năm tất nhiên cũng có chỗ dựa, từ trước đến giờ chưa từng bị người khác coi thường như thế.
Triệu Phong Kiếm sống ở dưới chân núi Mang của Lạc Thị, từ nhỏ đã đi theo lớp người già trong thôn đi đào lăng mộ quan lại và vua chúa, cũng bởi vậy mà kết duyên với đồ cổ.
Nhưng Triệu Phong Kiếm từ nhỏ đã tham lam, y không hài lòng với lợi nhuận kiếm được khi trộm mộ, cho rằng phần lớn số tiền đều bị những nhà buôn thu mua đồ cổ ăn hết rồi, cho nên từ thập niên 80, Triệu Phong Kiếm bắt đầu kinh doanh đồ cổ, ngọc thạch.
Vì từng đi trộm mộ, hơn nữa lại là người xuất thân trong thôn nổi tiếng về nghề trộm mộ, việc làm ăn buôn bán của Triệu Phong Kiếm dính líu rất nhiều với những đội trộm mộ của hai tỉnh Hà Nam và Thiểm Tây.
Những đội trộm mộ có tổ chức này đều là kẻ liều mạng sống qua ngày, rất nhiều án mạng ở Hà Nam đều do đám người này làm khi đang chia chác hoặc đi trộm mộ.
Sau lưng những người này có chỗ dựa, Triệu Phong Kiếm tuy rằng rất khốn nạn, nhưng bình thường không ai muốn trêu chọc y. Điều này cũng khiến Triệu Phong Kiếm quen thói không bao giờ chịu thua thiệt.
Cho đến lúc này nghe Tần Phong nói, Triệu Phong Kiếm rốt cuộc nhịn không được, vẻ giang hồ bộc lộ, y thực sự có ý định tìm người gây phiền toái cho Tần Phong.
- Ông chủ Triệu nói vậy là có ý gì? Tôi nghe không hiểu!
Đối diện với sự uy hiếp trắng trợn như vậy, Tần Phong cũng thu hồi nụ cười trên mặt, nếu không phải trong tiệm nhiều người, Tần Phong thậm chí có thể ra tay bóp chết đối phương, hắn lớn đến từng này rồi, điều không thể chịu đựng được nhất chính là sự uy hiếp của người khác.
- Triệu Phong Kiếm, anh hơi quá đáng rồi đấy. Còn không xem xem đây là nơi nào sao?
Tần Phong còn chưa nói dứt, Chu lão gia đã không nhịn được. Chuyện Tần Phong thu mua ngọc là do ông tổ chức, hiện tại lại xảy ra chuyện này, chẳng khác nào tát vào mặt của ông.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận