Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 274: Làm ăn thịnh vượng (Hạ)

Ngày cập nhật : 2025-10-16 22:24:28
Sự có mặt của Tề lão gia khiến những người vốn không tới tham gia lễ khai trương cũng phải bỏ thêm phong bì, cùng Tần Phong đi tới nhà hàng.
Điều này cũng làm cho mọi người sau khi đến nhà hàng, suất ăn ở nhà hàng tạm thời tăng thêm mấy bàn. Trừ mấy quán bình dân cũ của xưởng lưu ly, những quán có uy tín trong giới đồ cổ ở Phan gia viên, dường như đều đông nghẹt.
Trước khi tiệc rượu bắt đầu, Tần Phong lại một lần nữa biểu thị sự cảm ơn. Sau khi khai tiệc, lại tới từng bàn mời rượu, nhưng không khí cũng rất hòa thuận.
Vi Hoa và một đám thế gia đệ tử ăn xong một nửa thì rời khỏi bàn tiệc, duy chỉ có Tề lão gia cùng những đệ tử ngồi lại tới cuối cùng, rõ ràng tỏ cho mọi người thấy họ là chỗ dựa của Tần Phong.
- Tiểu Liễu, ra ngoài đợi ta, ta nói mấy câu với Tần Phong…
Sau khi tiệc rượu kết thúc, Tần Phong đứng dậy đưa tiễn từng người, lúc trở lại chỗ ngồi, vừa lúc nghe thấy Tề lão gia đuổi mấy đệ tử ra ngoài.
- Vâng…
Hội trưởng Liễu gật đầu, nói:
- Thầy, thầy cần chú ý sức khỏe, hôm nay thầy đã bận rộn cả một buổi sáng rồi.
Sự yêu qúy của thầy đối với Tần Phong, đệ tử sau cùng này, đám đệ tử đều nhìn thấy, nhưng năm đó Tề Công cũng hết lòng dìu dắt bọn họ nên cũng không có ai vì vậy mà ghen ghét Tần Phong.
- Tiên sinh, ngài vất vả rồi.
Tần Phong không biết thầy muốn nói gì với mình, đành kêu phục vụ dọn dẹp tiệc rượu trước, sau đó pha một ấm trà xanh, cung kính bưng một chén ra mời Tề lão gia.
Trước đây lúc bàn bạc với Tề lão gia, Tần Phong tự thấy vai vế mình cao, trong lòng có chút coi thường lão già, nhưng trải qua một số sự việc, từ trong lòng hắn có một cảm giác kính trọng đối với ông lão đang ở trước mặt này.
Cảm giác này sinh ra không phải vì được Tề Công giúp đỡ, mà do sự bảo vệ thật lòng của ông, khiến Tần Phong, một kẻ từ bảy, tám tuổi đã không còn nhận được tình cảm yêu thương cảm động.
Nhận lấy chén trà Tần Phong đưa, Tề Công thở dài một hơi, nói: “Tần Phong, nói thật, học thức, ta chẳng có gì để dạy cậu, một tiếng thầy này khiến lão có chút hổ thẹn…”.
Sau khi tin tức thu nhận đệ tử Tần Phong truyền ra, Tề Công cũng mấy lần gọi Tần Phong tới nhà, muốn truyền thụ một chút kiến thức phục hồi và giám định ngọc thạch.
Nhưng khiến Tề lão gia không ngờ tới, tạo nghệ của Tần Phong đối với nghề này dường như không kém, lại còn có chỗ hơn ông, làm Tề lão gia lúc đó kinh ngạc hết sức.
- Tiên sinh, không thể nói vậy, học nghề dĩ nhiên là ân sư, nhưng những thứ khác lại không dạy được.
Sau khi nghe lời nói của Tề Công, Tần Phong lắc lắc đầu, nói:
- Em học rất nhiều đạo lý làm người từ thầy, như vậy cũng đủ rồi…
- Ta cả đời thuận theo tự nhiên, làm gì dạy cho cậu những thứ đó được.
Ông cụ thu lại nụ cười, xua xua tay nói:
- Tần Phong, ta biết những thứ cậu học rất hỗn tạp, mỗi thứ đều lướt qua, nhưng thầy có một đề nghị, không biết cậu có muốn nghe không….
Ngoài những thứ về trình độ học thuật, chỗ khiến người khác tôn sùng của Tề Công chính là sự khiêm tốn.
Ông lão chưa từng lấy quyền uy thân phận và địa vị để giao lưu với người khác, bất kể là tôi tớ người ta hay quan cao chức trọng. Tề Công luôn tôn trọng ý kiến của người khác.
- Thầy nói đi ạ…
Sau khi nghe Tề Công nói, Tần Phong ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đầu gối.
- Tần Phong à, họ hàng kia của ta, không chỉ có mặt ở trong nghề đồ cổ, trên kỳ môn giang hồ, anh ta nhất định cũng là người có máu mặt. Một số bản lãnh của anh ta cũng đã truyền cho cậu?
Kỳ thật Tề Công gặp mặt Tái Canh có vài lần, nhưng mỗi lần gặp, Tái Thị toàn thân sát khí, đặc biệt là lần thứ hai, cả thân mình bị thương, phải dùng hơn một tháng để dưỡng thương.
Tần Phong gật gật đầu:
- Thầy, không sai, kiến thức của thầy ấy rất rộng, em chỉ học được một chút…
Nói về tay nghề của các môn phái trong Ngoại bát môn, Tần Phong đã giỏi hơn cả thầy nhưng kinh nghiệm của Tái Thị trên giang hồ lại hơn hắn rất nhiều. Đây cũng là chỗ thiếu khuyết của Tần Phong bây giờ.
- Tôi không dám đánh giá vị họ hàng đó, nhưng tôi luôn cảm thấy mọi hành động của ông ta đều không phải là đại đạo…
Vẻ mặt của Tề lão gia trở nên nghiêm túc, mở miệng nói:
- Tần Phong, mặc dù cậu thiên tư thông minh, tuổi trẻ tài cao, nhưng trên vấn đề xử thế, lại phải tỏ ra quang minh lỗi lạc, thầy nói thẳng, hi vọng cậu đừng tức giận.
- Thầy, không sao đâu, thầy nói tiếp đi ạ.
Tần Phong lắc lắc đầu. Hắn biết những lời Tề Công nói đều là sự thật, vì một số tay nghề Ngoại Bát Môn mình học được thì không phải quang minh chính đại, hoàn toàn đều là những việc khó nhìn thấy rõ.
- Được, vậy thì ta nói.
Tề Công nhìn Tần Phong, nói:
- Làm việc có thể giở thủ đoạn, nhưng làm người nhất định phải đường đường chính chính, gặp chuyện cần dùng dương mưu không thể dùng âm mưu, nếu không, cứ tiếp tục như vậy tâm tính cũng trở nên hẹp hòi…
Người làm lên chuyện lớn, tất có tấm lòng, Tần Phong, cậu từ nhỏ cơ khổ, nhưng tâm tính vẫn chưa bị mất, vẫn giữ được tấm lòng son, thầy hi vọng cậu có thể đi con đường chính đạo, làm việc đoàng hoàng, trở thành người thật sự được người khác kính trọng!
Sau vài lần nói chuyện với Tần Phong, Tề Công cũng hiểu hơn về thân thế của hắn. Hôm nay thấy Tần Phong phát triển nhanh như vậy, ông lão không cần nghĩ cũng biết, tất cả thủ đoạn của hắn, khẳng định có chút cực đoan.
Đối nhân xử thế bên ngoài, có khi bất đắc dĩ phải dùng một số thủ đoạn, đối với vấn đề này, Tề Công không hề loại trừ, nhưng ông sợ Tần Phong trầm mê vào khoái cảm ăn trên ngồi trốc này. Do vậy mới nói nhiều như vậy nhằm nhắc nhở Tần Phong.
- Thầy, để cho em nghĩ đã…
Sau khi nghe lời nói của Tề Công, nhất thời Tần Phong có chút ngạc nhiên. Thời gian này mọi việc vô cùng thuận lợi, không những công ty di dời nhà cửa đi vào quỹ đạo, công ty khóa cũng làm ăn rất tốt.
Về phần Chân Ngọc Phường càng khiến Tần Phong đắc ý. Cửa tiệm này hắn chiếm tới hơn 60% cổ phần, do Tần phong vắt óc suy nghĩ, dùng không ít thủ đoạn mới giành được.
Cho nên thời gian này Tần Phong quả thật đắc ý, có cảm giác thế gian này không có việc gì làm khó được hắn, bên tai cũng chỉ nghe được những lời tán dương.
Nếu không phải là có những lời này của Tề Công, Tần Phong vẫn còn có chút lâng lâng, dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên hơn 20 tuổi, có thể chịu đựng những ngày tháng gian khổ, nhưng sẽ bị những lời tán dương và khen ngợi ăn mòn.
Lời của Tề Công như là tiếng chuông bình thường bên tai Tần Phong, khiến sự xốc nổi trong hắn bỗng chốc đã bình tĩnh trở lại.
Vì ông lão nói không sai, tay nghề của Ngoại bát môn, chung quy không phải là chính đạo, có thể sử dụng, nhưng lại không thể chìm đắm trong đó. Lúc đầu Tái Thị cũng nhiều lần nhắc nhở Tần Phong.
- Thầy, em hiểu rồi.
Vương Quốc Hùng dịch.
Thở sâu một hơi, như đem sự xốc nổi đẩy hết ra ngoài, trên mặt Tần Phong nở nụ cười nói:
- Thầy, em biết sau này nên làm thế nào, thầy yên tâm ….
- Vậy thì tốt, thầy yên tâm rồi.
Tề Công cũng không phải loại người bảo thủ, ông không nghĩ sẽ thay đổi tư tưởng Tần Phong, chỉ có thể đánh thức hắn trên lối rẽ con đường phía trước. Tề Công cũng tính kết thúc trách nhiệm của người thầy ở đây.
- Được rồi, ta đi về đây, cậu quản lý cửa tiệm này cho tốt, có việc gì, có thể tới tìm ta…
Vừa nói Tề Công vừa đứng lên. Ông thích yên tĩnh, hôm nay cười nói cả buổi sáng quả thật cảm thấy chịu không nổi.
- Thầy, em tiễn thầy…
Tần Phong vội đứng dậy, đỡ ông lão ra khỏi phòng. Đám người Hội trưởng Liễu đang đứng chờ ở đại sảnh của khách sạn. Hôm nay họ đón thầy tới, đương nhiên phải đưa thầy về.
Nhìn thầy lên xe, Tần Phong lại không quay lại Phan gia viên mà quay người đi vào phòng trà trong khách sạn.
Sau khi nói chuyện với Tề Công, Tần Phong không muốn về nơi ồn ào ở Chân Ngọc Phường ngay mà muốn một gian phòng yên tĩnh, nghĩ lại vài việc đã làm trong thời gian này, có gì sai lầm không.
Vừa nghĩ tới, toàn thân Tần Phong toát mồ hôi lạnh, vì hắn phát hiện, trong thời gian này quả thật luôn đi theo ‘đường ngang ngõ tắt’, từ việc ép buộc Nhiếp Thiên Bảo dời đi tới việc lập cửa tiệm, dường như không có chuyện nào có thề đoàng hoàng lộ mặt.
- Việc, có thể làm, nhưng… không thể quá đáng!
Nghĩ một lúc sâu, Tần phong hạ quyết tâm, dù sao hắn không cùng đường với Tề Công, không thể đi theo còn đường ông sắp xếp.
Tục ngữ nói, chân đã bước vào giang hồ, không có đường quay lại. Xuất thân và những việc trải qua lúc nhỏ của Tần Phong đã quyết định con đường hắn phải đi, khác hoàn toàn với những người bình thường, cũng không thể lấy đạo lý thông thường mà xem xét.
Liền một mạch tới hơn bốn giờ chiều, Tần Phong mới trở về. Lúc đó Phan Gia Viên đã đóng cửa, các cửa hàng cũng đều thu dọn rồi.
Lúc Tần Phong vào trong cửa tiệm, Tạ Hiên giống như đang huấn luyện mười nhân viên bán hàng, mà Hà Kim Long và Miêu Lục Chỉ cũng chưa rời đi, tựa như đang đợi hắn về.
- Được rồi, mọi người hôm nay đã phải vất vả, tới cuối tháng, mỗi người sẽ được thêm một nghìn đồng tiền thưởng…
Thấy Tần Phong về, Tạ Hiên cũng vội kết thúc lời giáo huấn, đi ra đón, nói: “Anh Phong, đã tiếp đãi xong hết rồi ạ?”.
- Tiếp đãi xong rồi, Hiên, sao tan làm sớm thế? Mặc dù mùa đông trời sớm tối, nhưng bốn giờ đã đóng cửa, Tần Phong vẫn cảm thấy hơi sớm.
- Anh Phong, Phan gia giên là như vậy.
Tạ Hiên giơ tay chỉ ra xung quanh, nói: “Mùa hè tám giờ, mùa đông bốn giờ, dù không đóng cửa, cũng chẳng có ai tới.
Đúng như Tạ Hiên nói, cả Phan gia viên đều đã đóng cửa, tiệm của họ dù mở cũng chả có nghĩa lý gì, bây giờ trong tiệm ngoài mấy nhân viên và Hà Kim Long cùng Miêu Lục Chỉ, thì cũng chẳng có người khách nào.
- Lão Hà, lão Vu, hôm nay phải vật vả rồi. Tối nay chúng ta uống một bữa, không say không về…
Vì giữ trật tự trong cửa tiệm, đám người Hà Kim Long không có tới nhà hàng cùng Tần Phong, buổi trưa chỉ tùy tiện mua một suất cơm hộp chống đói mà thôi. Điều này khiến Tần Phong cảm thấy vô cùng áy náy.
Đợi khi nhân viên bán hàng ra về, Tần Phong đưa đám người Hà Kim Long, tìm một quán ăn gần Phan gia viên, ngồi ăn uống tới chín, mười giờ tối. Tần Phong và Tạ Hiên mới ngật ngưỡng trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Sau khi thi xong thì cũng chẳng có môn nào phải học nữa, thời gian này Tần Phong luôn trọ ở khách sạn với Tạ Hiên, chỉ ngẫu nhiên mới quay trở lại trường học.
- Khà, khà, anh Phong, chúng ta phát tài rồi…
Tạ Hiên rửa mặt cho tỉnh táo một chút, kéo tay Tần Phong cười ngây ra, nước miếng sắp rớt ra khỏi miệng rồi.
- Hiên, nhìn thấy cậu xuất sắc như vậy, một ngày có thể bán được bao nhiều tiền mới hưng phấn đến nỗi như vậy?
Tần Phong day day thái dương, mấy tên tiểu tử Quan Đông uống thật ghê, dưới kiểu ‘xa luân chiến’, ngay cả hắn suýt chút đã gục xuống. Lúc đó cảm thấy đau đầu, chỉ muốn ngủ một giấc cho thoải mái.
Tạ Hiên móc từ trong túi ra một quyển sổ nhỏ, nhìn trộm một cái, nói một cách thần bí:
- Anh Phong, anh đoán xem chúng ta bán được bao nhiêu tiền hàng?
- Năm trăm nghìn.
Tần Phong thuận miệng nói ra một con số. Hắn nhớ lúc mình rời đi đã có người ký hợp đồng mua đồ, đồ ở trong tiệm đắt như vậy, chỉ cần bán được hai ba mươi món, chắc chắn thu được vài ba trăm nghìn.
- Anh Phong, phía sau năm trăm nghìn, anh thêm mấy số không!
Tạ Hiên lấy ra quyển sổ, nhìn một chút, sợ rằng mình hoa mắt, bởi vì lần cuối cùng anh ta tổng kết số tiền bán hàng cũng đã véo mạnh một cái vào đùi.
- Năm… năm triệu? !
Dù là Tần Phong đã đưa ra con số khá cao, còn bị con số kia dọa cho nhảy dựng lên, đột nhiên tỉnh táo lại mấy phần, nếu là một tháng chẳng phải là trên hàng trăm triệu tệ sao?
Trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ này, Tần Phong ngửa cổ cười to, hắn nghĩ đây cũng là chuyện đương nhiên.
Phải biết, Phan gia viên chỉ tới cuối tuần mới mở rộng cửa, lúc đó cũng là lúc hưng thịnh nhất, bình thường ở đây cũng không có mấy khách du lịch tới.
Nói cách khác, một tháng chỉ có tám ngày buôn bán tốt, nhưng dù có như vậy, doanh số bán ra trong một tháng có cao cũng chỉ mười triệu. Con số này khiến tim Tần Phong đập thình thịch.
- Hiên, nói thử xem loại ngọc thạch nào dễ tiêu thụ nhất?
Thở dài một hơi, Tần Phong mới bình tĩnh lại.
Đối với việc phát triển mạnh thế này cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì nếu năng lực bên trong yếu kém, mà trong cửa hàng đại bộ phận đều là ngọc thạch, có khi chính là giúp Phương Nhã Chí bán hàng.
- Là phỉ thúy, anh Phong ạ. Không phải chúng ta nợ ông chủ Phương hơn mười triệu tiền hàng sao? Hôm nay bán được khoảng bốn triệu!
Tạ Hiên hưng phấn nói:
- Màu sắc của phỉ thúy lộng lẫy, những người khách du lịch kia rất thích, thậm chí có một người tiêu hơn bốn trăm nghìn mua một bộ trang sức, nói rằng đem về nhà tặng vợ…
- Hiên, đừng kích động.
Tần Phong cắt ngang lời Tạ Hiên, nói: “Cậu tính toán xem, hơn bốn triệu tiền phỉ thúy cần trả Phương Nhã Chí bao nhiêu, chúng ta kiếm được bao nhiêu?”
- Hai triệu, anh Phong, chúng ta đã nói rõ với họ Phương kia, những phỉ thúy này đều nhập nửa giá.
Mặc dù Tạ Hiên học hành chẳng ra làm sao, hễ lên lớp là muốn ngủ, nhưng hễ làm ăn buôn bán, tính toán rất rõ ràng, vừa tính đã nói ra ngay được con số chính xác.
Tần Phong nghĩ một chút, nói:
- Những loại nhuyễn ngọc này đa phần đều nhập với giá chiết khấu 80%. Hôm nay chúng ta nhập tiền vào sổ xấp xỉ ba triệu rồi?.
Lợi nhuận của nghề ngọc thạch, đều lấy lần hoặc mấy lần để tính, dù bán mấy món đồ chơi mười đồng, nói không chừng ông chủ có thể kiếm được tám đồng. Sự định giá của Tần Phong cũng tương đối chính xác.
- Đúng vậy, anh Phong, nếu sau này cứ như vậy, chúng ta không phải đại phát tài rồi sao?
Tạ Hiên vội cuống quýt gật đầu. Anh ta hận không thể thúc nhân viên quản lý Phan gia viên, để họ ngày nào cũng phải mở cửa bán hàng.
- Hiên, cậu từng nghĩ qua chưa, hàng còn lại trong tay chúng ta, còn đủ bán như vậy mấy lần?
Mặc dù Tần Phong đã uống rượu, nhưng đầu óc không hồ đồ, thấy vẻ hưng phấn của Tạ Hiên, không nhịn được nở nụ cười khổ.
Phỉ thúy Phương Nhã Chí gửi bán khoảng hơn mười triệu, nếu tính giá bán sẽ là hơn hai mươi triệu. Trong ngày hôm nay đã bán được hơn bốn triệu, những thứ còn lại, cũng không tồn quá một tháng.
Mà do hạn chế tài chính, Tần Phong lại không nhập nhiều trang sức nhuyễn ngọc, trong tay tổng cộng hơn một triệu tiền hàng, sợ rằng không chống đỡ nổi một năm, vì năm trước nữa khẳng định là năm tiêu thụ hưng thịnh của vật phẩm trang sức ngọc thạch.
- Vậy… Vậy sự buôn bán hưng thịnh này, cũng… cũng không phải chuyện tốt con mẹ gì à?
Tạ Hiện bấm đầu ngón tính hồi lâu, tức thời trợn tròn mắt lên, vì theo tốc độ như thế này, không tới một tháng, họ sẽ phải đối mặt với kết cục không có hàng để bán.


Bình Luận

0 Thảo luận