Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 292: Tiểu nhân (thượng)

Ngày cập nhật : 2025-11-01 21:51:18
- Đâu có, là ông chủ Tần kinh doanh rất dễ chịu mà…
Nhận bọc tiền mặt 300 ngàn tệ từ tay Chu Khải, Hoàng Bính Dư cười tươi, liên thanh nói:
- Ông chủ Tần ở từ xa tới là khách quý, chút nữa xong công việc, bữa trưa nay tôi nhất định sẽ sắp xếp…
Thật ra hôm nay Hoàng Bính Dư đến, cũng chẳng có hy vọng là bán được ngọc thạch, bởi vì mỗi lần vào dịp cuối năm thế này thì việc tiêu thụ trong một năm cơ bản đã được định hình, những khách hàng dùng tiền mặt để nhập hàng là rất ít.
Nhưng Hoàng Bính Dư không ngờ rằng, không những mình có thể bán được toàn bộ số ngọc mới còn tồn lại, mà miếng ngọc bội Long Phượng mà ông nội để lại cũng bán được với giá cao, điều này thực sự vô cùng bất ngờ.
Cho nên, ông ta mới nằng nặc đòi mời Tần Phong ăn trưa để cảm ơn.
- Được, ông chủ Hoàng, nhập gia tùy tục, tôi cũng không tranh giành với ông nữa.
Nghe thấy Hoàng Bính Dư nói như vậy, Tần Phong cười cười nói:
- Chút nữa còn có một số việc cần ông chủ Hoàng chỉ giáo.
Hoàng Bính Dư gật đầu, nói:
- Vậy quyết định thế nhé, ông chủ Tần, tôi đặt nhà hàng trước, chút nữa sẽ trở lại.
Nói là đi đặt nhà hàng, nhưng thực ra mục đích chủ yếu của Hoàng Bính Dư là đem số tiền này gửi vào ngân hàng, trị an của Hà Nam cũng không được tốt lắm, không ai dám cầm mấy trăm ngàn đi vô tư trên đường được.
Khi Hoàng Bính Dư đi ra khỏi cửa hàng tranh chữ, phía sau có rất nhiều ánh mắt hâm mộ nhìn theo, kèm theo đó là không ít những ánh mắt đố kỵ. Vừa rồi hành động tra tiền của Hoàng Bính Dư đều rơi vào mắt của những người xung quanh.
- Ông chủ Tần, giao dịch của Lão Hoàng xong rồi, đến lượt tôi rồi nhỉ?
Ông chủ Triệu xách vali đi tới, nói:
- Mọi người nể mặt, hàng của tôi không nhiều lắm, sẽ không làm chậm thời gian của mọi người đâu.
Từ khi vào cửa đến giờ, trên mặt ông chủ Triệu đều tỏ ra bức thiết, ngoài miệng nói ra những lời này, những người bên ngoài dù trong lòng không thoải mái nhưng cũng không nói gì được.
- Ông chủ Triệu, mời ngồi, không biết hôm nay ông muốn bán là tân ngọc hay cổ ngọc thế?
Mời ông chủ Triệu ngồi xong, Tần Phong liền hỏi.
Nói thật Tần Phong cũng cảm thấy con người của Triệu Phong Kiếm này không được tốt cho lắm, bởi vì ánh mắt của ông ta luôn liếc nhìn về chỗ của Chu Khải, hơn nữa còn lộ ra vẻ tham lam.
- 12 miếng tân ngọc, một miếng cổ ngọc.
Ánh mắt Triệu Phong Kiếm híp lại một chút, nói:
- Ông chủ Tần, tân ngọc là ngọc Hòa Điền, Sơn liệu bạch ngọc, 10 miếng để trang sức còn 2 miếng để trang trí, cổ ngọc là ngọc thiền Hán Bát Đao xịn, xin mời xem…
Nói xong, Triệu Phong Kiếm mở vali ra, sau đó lôi ra một hộp trang sức to bằng bàn tay, ngoài ra còn có hai vật trang trí khá lớn.
Hai miếng cổ ngọc cuối cùng, thì được Triệu Phong Kiếm đặt trong túi, đặt ra trước mặt Tần Phong một cách trân trọng, sau đó nhìn Tần Phong với vẻ mặt mong chờ.
- Ông chủ Triệu, người hôm nay đến nhiều quá, thời gian này sẽ không đủ dùng…
Tần Phong nhìn xung quanh một chút, mở miệng nói:
- Tân ngọc này của ông, hãy lấy ra để Ngô sư phụ xem đi.
Nếu đã mời Ngô Khởi Hoa đến, Tần Phong cũng không thể để ông ta ngồi không ở đó được, Ngô Khởi Hoa có thể đảm nhiệm hội trưởng hiệp hội Đá quý tỉnh Hà Nam đương nhiên nhận định tân ngọc chắc chắn không thành vấn đề.
- Cái này…
Thấy Tần Phong nói vậy, Triệu Phong Kiếm sửng sốt một hồi, sau đó có chút không tình nguyện nói:
- Tần lão đệ, ngọc của tôi không nhiều lắm, chỉ một lúc là xem xong thôi mà.
- Ngô sư phụ coi như là sư phụ của tôi, ông ấy xem cũng như tôi xem ấy mà.
Tần Phong vẻ mặt lạnh tanh liếc nhìn Triệu Phong Kiếm một cái, người này mang tướng bất thiện, vừa nhìn thấy ông ta, Tần Phong đã cảm thấy người này có vấn đề.
- Vậy được rồi, hội trưởng Ngô, làm phiền ngài vậy.
Triệu Phong Kiếm tuy rằng không bằng lòng cho lắm, nhưng ông ta là người bán còn Tần Phong là người mua, tiền là ở chỗ Tần Phong, đương nhiên là phải phụ thuộc vào hắn.
Ngô Khởi Hoa đi tới bên cạnh Tần Phong, nói với hàm ý sâu xa:
- Không có gì, tiểu Triệu, chỉ cần là ngọc thật thì tiểu Tần sẽ đưa ra giá thích hợp.
Thật rat p cũng không nhìn lầm, thanh danh của Triệu Phong Kiếm trong giới đồ cổ Hà Nam cũng không được tốt cho lắm, mấy năm trước ông ta còn dùng ngọc giả để lừa khách hàng, cho nên cửa hàng không thể tiếp tục hoạt động được.
Sau khi cửa hàng bị đóng, Triệu Phong Kiếm bắt đầu chuyển sang kinh doanh bán buôn ngọc thạch, trước kia ông ta từng lăn lộn ở miền Nam một thời gian, cho nên cũng có một số khách cũ, miễn cưỡng có thể duy trì được.
Chu lão gia biết thanh danh của Triệu Phong Kiếm, cho nên hôm qua cũng không gọi điện cho ông ta đến, chẳng qua lão Triệu có tam thân lục cố ở Lạc Thị, sau khi nghe thấy chuyện này liền đến đây từ sớm, mặc dù không được mời.
Vừa rồi Chu lão gia tuy rằng không nó rõ, nhưng lúc giới thiệu đối phương cho Tần Phong, vẫn mịt mờ nói với Tần Phong một câu.
Còn có nghe hiểu hay không thì là chuyện của Tần Phong, Chu lão gia còn phải buôn bán ở địa giới Lạc Thị, cũng không thể công khai đắc tội với người khác được.
- Hội trưởng Ngô, lão Triệu tôi trước giờ buôn bán thật thà, làm gì có hàng giả chứ?
Triệu Phong Kiếm nhìn Ngô Khởi Hoa một cái, ở Hà Nam, những cơ quan như hiệp hội đá quý thì phía chính quyền quản lý cũng rất kém, cho nên Triệu Phong Kiếm từ trước tới giờ đều không coi Hội trưởng Ngô ra gì.
- Được rồi, xem một chút rồi nói sau.
Ngô Khởi Hoa mở hộp ra, tay cầm lấy miếng ngọc, đưa kính lúp lên cẩn thận xem xét.
Cùng lúc đó, Tần Phong cũng mở hộp ngọc thiền Hán Bát Đao ra, ánh mắt nhìn miếng ngọc thiền một lúc, liền nhíu mày lại.
Động tác tiếp the của Tần Phong khiến cho mọi người cảm thấy khó hiểu, vì hắn không lấy ngọc thiền ra mà đưa cả hộp lên trước mặt, rồi dùng mũi ngửi ngọc thiền.
Nhìn thấy Tần Phong không lấy ngọc thiền ra, mà đưa mũi vào hộp ngửi ngửi, Triệu Phong Kiếm cảm thấy không yên, mở miệng nói:
- Ông chủ Tần, xem chứ sao lại ngửi?
- Ha ha, ông chủ Triệu, ngọc thiền này tôi thấy không chuẩn…
Tần Phong cười lắc đầu, chất ngọc của Ngọc thiền không tồi, chạm trổ cũng rất được, tuy nhiên hàng giả là hàng giả, không thể là thật được, dù có giống đến mấy thì nó vẫn chỉ là một vật phỏng chế mà thôi.
Tần Phong tuy rằng không có bản lĩnh như những kẻ trộm mộ lão luyện, nhưng thật giả vẫn có thể ngửi ra được.
Chỉ cần đưa mũi ngửi, Tần Phong biết ngay ngọc thiền này của Triệu Phong Kiếm tuyệt đối là lấy từ hố phân ra, ngửi một chút đã nể mặt ông ta lắm rồi.
- Ông chủ Tần, như vậy là có ý gì?
Nghe thấy Tần Phong nói vậy, sắc mặt Triệu Phong Kiếm âm trầm xuống, nói:
- Chưa nhìn cẩn thận đã nói là không chuẩn, như vậy có quá đáng quá không?
Triệu Phong Kiếm mấy năm nay thường xuyên qua lại miền na, mà công nghệ chế tác hàng giả của phía Nam luôn đứng đầu cả nước, ông ta quen biết không ít thợ chế tác đồ giả.
Khối ngọc thiền Hán Bát Đao này chính là tác phẩm của một thợ làm giả cấp đại sư, Triệu Phong Kiếm cho rằng một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như Tần Phong chắc chắn sẽ không nhận ra được.
Còn nguyên nhân khiến Tần Phong không chịu mu, Triệu Phong Kiếm cho rằng Chu lão gia hoặc Ngô Khởi Hoa đã nói ra, lúc nhìn hai người này, ánh mắt của ông ta không giấu được vẻ oán giận.
“Haiz, đây đúng là chó điên cắn loạn mà.”
Nhìn thấy ánh mắt của Triệu Phong Kiếm, Chu lão gia không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, tuy nhiên danh tiếng của ông ta ở giới đồ cổ Hà Nam rất cao, cũng không sợ Triệu Phong Kiếm trả thù mình.
- Ông chủ Triệu, tôi thấy tất cả đều không chuẩn, bắt buộc phải nói ra căn nguyên sao?
Tần Phong cũng nhìn thấy ánh mắt của Triệu Phong Kiếm, trong lòng không khỏi chán ghét, hắn đã muốn để cho đối phương một bậc thang, nhưng không ngờ đối phương không những không đi mà còn đòi hỏi nguyên nhân.
- Đương nhiên, ông chủ Tần mặc dù là đệ tử của Tề lão tiên sinh, nhưng không muốn mua hàng của tôi, cái này cũng đã rõ ràng.
Triệu Phong Kiếm cười lạnh một tiếng, nói tiếp:
- Lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người chỉ dựa vào ngửi mà có thể phân biệt được hàng thật hàng giả, ông chủ Tần có cần tôi tuyên truyền giúp chuyện này không?
- Lần đầu tiên thấy?
Tần Phong hừ lạnh một tiếng, nói.
- Tôi đây chỉ có thế nói rằng ông chủ Triệu thật là thiếu hiểu biết.
Không đợi Triệu Phong Kiếm phản bác, Tần Phong nói tiếp:
- Xin hỏi, ngọc thiền này là vật thế nào, ở đâu mà ra?
- Ông chủ tần dùng câu hỏi này để kiểm tra tôi?
Triệu Phong Kiếm cầm lại chiếc hộp có chứa ngọc thiền, nói:
- Ai cũng biết, ngọc thiền là ngọc Cửu khiếu, đương nhiên là được khai quật từ mộ mà có được, còn có thể lấy ở đâu nữa?
- Cái đó thì đúng rồi, không biết ông chủ Triệu có biết hay không, trước kia có một số người chỉ dựa vào ngửi mà biết được niên đại cũng như hàng giả hàng thật đấy.
Tần Phong nhìn Triệu Phong Kiếm, lạnh nhạt nói:
- Tần Phong tuy bất tài, nhưng được cái mũi rất thính, từ ngọc thiền này tôi chẳng ngửi được mùi thi thể, đương nhiên là không chuẩn rồi.
- Đây là ngọc truyền cho đời sau, đã qua ba đời rồi, còn ngửi thấy mùi thi thể nữa mới là chuyện lạ đấy.
Triệu Phong Kiếm vẻ mặt khinh thường nói:
- Ông chủ Tần, nếu không mua thì thôi, cần gì phải nói nhiều như thế.
- Ông chủ Triệu, ngọc thiền này chút nữa chúng ta…
Tần Phong không muốn để người ta xoi mói nhiều, lập tức không tranh cãi với Triệu Phong Kiếm nữa, nhìn về phía Ngô Khởi Hoa nói;
- Ngô sư huynh thấy mấy miếng ngọc này như thế này? Nếu thích hợp thì ra giá với ông chủ Triệu đi.
Hôm nay Tần Phong buôn bán, Triệu Phong Kiếm nhân phẩm thế nào cũng không liên quan gì đến hắn ả, nếu ông ta mang đến tân ngọc nhất phẩm, thì Tần Phong cũng sẽ ra giá cao như ông chủ Hoàng.
- Tiểu Tần, cái này…mấy miếng ngọc này tôi cũng thấy là hàng không chuẩn.
Nghe thấy Tần Phong nói vậy, Ngô Khởi Hoa không khỏi cười khổ. Ông ta biết mình nói như vậy chắc chắn là sẽ đắc tội với Triệu Phong Kiếm.
- Lão Ngô, chúng ta đều là người Hà Nam, ông cũng đừng nói lung tung.
Ngô Khởi Hoa nói chưa dứt lời, Triệu Phong Kiếm vẻ mặt đã trở nên âm trầm.
Tân ngọc và cổ ngọc ông ta mang đến hôm nay đều bị Tần Phong và Ngô Khởi Hoa phủ định, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì sẽ làm hỏng thanh danh của ông ta trong giới đồ cổ ở Hà Nam.

Bình Luận

0 Thảo luận