Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 284 : Người cha tuyệt vời.

Ngày cập nhật : 2025-10-28 20:57:37
- Chú Chu, chào chú, cháu là bạn học của Chu Khải, Tần Phong!
Bị Chu Khải kéo đến trước mặt người trung niên, cách 2m, Tần Phong dừng lại, rất lễ phép giới thiệu tên mình, nói tiếp: - Làm phiền chú Chu đến đón, thật không dám nhận
Ngôn từ Tần Phong nói hiển nhiên khiến cha Chu Khải rất có thiện cảm, cười, xua tay, nói: - Tiểu Tần, chưa nói đến việc cháu là bạn học của Khải Tử nhà chú, chỉ riêng thân phận là học trò của Tề lão tiên sinh thôi, chú cũng phải đến đón cháu ấy chứ
- Khải Tử? (Đồ ngốc)
Nghe cha của Chu Khải gọi tên con mình, cơ mặt Tần Phong không nhịn được giần giật, hàm nghĩa của cái tên Khải Tử có chút bất nhã, không biết tại sao Chu Khải lại có tên cúng cơm như vậy?
- Cha à, con đã nói với cha rồi, Khải Tử là từ để mắng chửi người khác, cha đừng gọi như vậy nữa có được không? Chu Khải vẻ mặt khó chịu nhìn cha, nói: - Chẳng biết ông nội nghĩ thế nào mà lại đặt tên con như vậy.
- Nhóc con, ông nội đặt tên con theo từ điển Khang Hi, con thì biết cái gì, còn không mau mang cặp hộ Tần Phong? Bạn học đến làm khách mà còn không biết khách sáo một chút.
Cha Chu Khải vỗ một cái lên đầu con mình, phong độ tao nhã vừa rồi liền bay sạch, lại thêm giọng địa phương Hà Nam, nhất thời khiến người ta có cảm giác mặc long bào cũng không giống Thái tử.
Nếu như ông Chu không nói chuyện, mặc tây trang đeo cà vạt còn có chút phong thái của thương gia nhà Nho, nhưng khi mở miệng, lập tức chẳng khác gì những ông chủ bày tiệm ở Phan Gia Viên.
- Chú Chu, chú khách sáo quá, tự cháu cầm là được rồi.
Thấy ông bố họ Chu định giáo huấn con trai ở sân bay, Tần Phong vội vàng nói: - Chú Chu, chúng ta vẫn nên ra ngoài trước đi, ở đây nhiều người đi tới đi lui, nói chuyện không tiện.
- Được, vậy chúng ta lên xe trước, Tiểu Tần à, buổi tối ngủ lại nhà chú là được.
Cha Chu Khải gật đầu, nhưng quay đầu nhìn xung quanh, nhịn không được lẩm bẩm: - Khu rộng lớn thế này còn chưa đến 10 người, sao lại không tiện nói chuyện chứ?
Cha của Chu Khải chính là Chu Chính Quân. Đúng như Chu Khải miêu tả, kế thừa tính keo kiệt của tổ tiên, ông sống đến 40-50 tuổi mà chưa từng đi máy bay lần nào, nhưng số lần đến sân bay tiếp khách thì không hề ít.
- Cha, sao cha lại lái chiếc xe cũ nát này đến? Năm ngoái không phải nhà mình đã mua một chiếc xe Bluebird hay sao? Sau khi ra khỏi sân bay, Chu Khải nhìn chiếc xe cha mình lái tới, mặt liền nhăn nhó.
- Chu Khải, sao lại nói thế.
Tần Phong kéo Chu Khải lại, nói: - Chú Chu đang bận rộn mà có thể tranh thủ đến đón chúng ta là tốt lắm rồi. Cậu đừng kén cá chọn canh nữa, đi thôi, lên xe nào!
Trước mặt là một chiếc xe du lịch Tân Thiên, khác với xe màu vàng ở Bắc Kinh, chiếc xe này có màu trắng, nhìn qua cũng khá mới, không hề cũ nát như Chu Khải nói.
- Ối? Sao cốp xe lại không mở được thế này?
Tần Phong đi ra sau xe, định bỏ hành lý của mình vào cốp, nhưng mà hắn cố hết sức cũng không thể nào mở được cốp xe ra.
- Khụ khụ, Tiểu Tần, cốp xe hơi khó coi một chút. Chu Chính Quân trừng mắt nhìn con trai, nói: - Còn không mở cửa xe cho bạn? Đứng ngây ra đó làm gì? Chẳng nhanh nhẹn chút nào
- Không phải chuyện tốt cha làm hay sao, cứ nhất quyết lái cái xe cũ nát này đến.
Chu Khải mở cánh cửa một bên xe ra, chui vào, chỉ nghe "loảng xoảng", nắp cốp xe đồng thời mở ra, nhưng là bị Chu Khải đá một cái từ bên trong.
- Thế thế cũng được sao?
Cốp xe vừa mở ra, Tần Phong mới phát hiện, thì ra chiếc xe trong bề ngoài ngon nghẻ này, rất nhiều bộ phận bên trong đã bị han rỉ. Sự tương phản quá lớn khiến Tần Phong trợn tròn mắt.
Sau khi bỏ va li vào trong, Tần Phong ấn thế nào cái nắp cốp cũng không thể đóng lại được, vẫn là Chu Khải vòng qua, đá một cái, nắp cốp mới có thể đóng lại.
- Tần Phong à, thực ra năm ngoái cha tớ có mua một chiếc xe rất tốt, không biết sao hôm nay lại không lái đến.
Chu Khải lúc trước rất hay ba hoa rằng nhà mình kinh doanh đồ cổ rất khá, nhưng hôm nay vừa xuống máy bay cha lại thể hiện như vậy, nhất thời khiến mặt Chu Khải đỏ bừng, cảm thấy rất mất mặt.
- Mau lên xe đi, chỗ này không cho đỗ xe, chốc nữa cảnh sát giao thông sẽ chạy đến đấy.
Thấy con trai mình lẩm bẩm ở đó, Chu Chính Quân vươn đầu ra khỏi cửa xe, nói tiếp: - Xe kia cho chú Lưu mượn rồi, nhóc con để ý nhiều vậy làm gì.
Nghe cha mình giải thích, Chu Khải mới cảm giác có chút sĩ diện trước mặt Tần Phong, sau khi lôi kéo hắn lên xe mới cảm thấy khó hiểu, hỏi: - Cha, chú Lưu không phải là lái taxi sao? Chú ấy mượn xe của nhà ta làm gì?
Mấy năm trước Chu gia mới từ Sơn Tây chuyển đến Hà Nam, gia cảnh cũng không khá lắm, ngụ ở khu nhà ở của nhà máy cơ khí Lạc Thị, chú Lưu mà Chu Chính Quân nhắc đến chính là hàng xóm lâu năm của bọn họ.
Tuy rằng Chu gia đã giàu lên, nhưng vẫn không cắt đứt quan hệ với những người hàng xóm này, ngày lễ ngày Tết vẫn thường qua lại.
- Có người kết hôn, muốn thuê xe của chúng ta, cha còn phải đến đón các con nên đưa xe kia cho chú Lưu đi rồi.
Chu Chính Quân có chút khó chịu nhìn đứa con, nói tiếp: - Xe Bluebird của chúng ta ở Lạc Thị không nhiều, xe Satana cho thuê nhiều nhất là 100 tệ 1 ngày, xe của chúng ta có thể đòi 400 đấy
- Cha, cha thiếu tiền sao?
Chu Khải quả thực chịu thua cha mình, hai tay che mặt, nói: - Xe đó cha dùng để làm ăn mà, sao lại cho người khác thuê làm đám cưới chứ?
- Nhóc con biết cái gì, ông cả năm mới đi làm ăn có mấy bận?
Chu Chính Quân tức giận trừng mắt nhìn con trai, nói tiếp: - Dù sao xe cũng rảnh, một tháng chỉ cần có thể thuê hai lần, tiền xăng, bảo hiểm đều kiếm đủ rồi, tiền này mà không kiếm sẽ bị trời phạt đấy!
Hai câu cuối Chu Chính Quân nói, Tần Phong nghe thấy mà cơ mặt giần giật, có lẽ Chu Khải không nói cho Chu Chính Quân biết chuyện mình lừa anh ta mấy chục ngàn tệ, nếu không với tính keo kiệt của người này, rất có thể sẽ ném mình xuống xe.
- Được rồi, cha à, đừng nhắc tới chuyện làm ăn của cha nữa, giờ là thời đại nào rồi.
Chu Khải nghe câu nói cửa miệng của cha mình, đầu sắp gục đến rốn rồi, kỳ thực anh ta biết, lúc cha mình bàn chuyện làm ăn vẫn rất hào phóng, có lẽ vì Tần Phong là bạn học của mình nên mới thể hiện tính cách lúc bình thường ở nhà ra mà thôi.
- Bất kể là thời đại nào, tiết kiệm, tăng thu giảm chi vẫn rất cần thiết.
Chu Chính Quân vừa lái xe, vừa nói: - Năm đó khi cha làm ăn đã phải đẩy xe khắp hang cùng ngõ hẻm thu phế liệu, một tháng làm mòn mấy đôi giày, con đã nếm thử sự gian khổ đó chưa?
Vừa nói, ánh mắt Chu Chính Quân liếc nhìn Tần Phong qua gương, nói tiếp:
- Nhóc con hiện giờ sướng biết bao, nói cái gì mà làm ăn buôn bán, lấy đứt hai ba trăm ngàn, cha thấy hiện giờ chắc đều thành học phí cả rồi phải không?
Ánh mắt và lời nói của Chu Chính Quân khiến Tần Phong hiểu đối phương đang nói đến mình, lập tức cười khổ mà nói: - Chú Chu à, kỳ thực việc làm ăn của chúng cháu vẫn rất tốt...
- Tiểu Tần à, cháu là học trò của Tề lão tiên sinh, lẽ ra chú Chu không có tư cách giáo dục cháu.
Tần Phong chưa nói hết câu đã bị Chu Chính Quân ngắt lời: - Nhưng cháu là bạn học của Khải Tử, chú Chu cũng phải nói vài câu, thanh niên các cháu làm ăn phải thực tế một chút mới được
Nói thực, tuy rằng con trai đã gửi về nhà một xâu tiền cổ nhưng đối với việc bọn họ làm, Chu Chính Quân vẫn không đồng tình, cần phải biết, trong ngành đồ cổ, kinh nghiệm và kiến thức là vô cùng quan trọng.
Rất nhiều thương nhân đồ cổ làm cả đời rồi còn bị mắc lừa, chứ nói gì đến mấy đứa trẻ ranh này, sợ là bị người ta lừa còn không biết.
- Chú Chu, chú nói rất đúng, nói rất đúng
Bị Chu Chính Quân ngắt lời, Tần Phong chỉ có thể cười khổ hùa theo, đối phương là cha của Chu Khải, lời nói ra đều là "đạo lý", hắn là vãn bối, không nghe lại còn phản bác sao?
- Cha, đó đều là quan điểm lỗi thời rồi, việc làm ăn của Tần Phong còn lớn hơn nhiều so với cha đấy.
Thấy cha mình giáo huấn Tần Phong, Chu Khải không biết giấu mặt vào đâu, vươn tay kéo túi xách của mình, chuẩn bị mở ra cho cha mình được mở rộng tầm mắt.
- Ấy, Chu Khải, về nhà rồi nói, về nhà rồi nói.
Tần Phong kéo Chu Khải lại, đang ở trên đường cao tốc, chẳng may Chu Chính Quân giật mình run tay, với tính năng của chiếc xe cũ nát này, không chừng sẽ lật ngửa lên trời mất.
- Vẫn dễ xúc động như vậy, Khải Tử, con phải học hỏi Tiểu Tần nhiều vào.
Chu Chính Quân thấy con mình không nói, tự cho mình đúng, tiếp tục nói: - Số tiền đó bỏ đi cũng không sao, coi như là học phí cha cho con, lần sau làm ăn nhất định phải cẩn thận hơn
Lúc trước nhận được điện thoại của con trai, nói rằng anh ta đầu tư vào một cửa tiệm ngọc thạch, một ngày kiếm được 20 triệu, hơn nữa toàn bộ đều là bán lẻ.
Chu Chính Quân vừa nghe con mình nói, lúc ấy suýt chút nữa thì ném điện thoại đi, nói khoác cũng nói đáng tin một chút chứ, cho rằng cha anh ta là đứa trẻ lên ba sao?
Cho nên trong mắt Chu Chính Quân, tiền đứa con đầu tư nhất định đã đem bù lỗ hết, muốn vực dậy nên đến lấy ít tiền chỗ mình, mới kêu bạn học cùng về.
Nhưng Chu Chính Quân không hoài nghi thân phận của Tần Phong, bởi vì ông tuy rằng ở Hà Nam xa xôi, nhưng cũng đã nghe được tin Tề lão gia thu nhận một đệ tử trẻ tuổi ở Bắc Kinh, do vậy mới khách khí với Tần Phong, nếu không sẽ càng nói những lời khó nghe hơn nữa.
- Được rồi, cha nói là bù lỗ hết thì coi như bù lỗ hết rồi đi.
Chu Khải chịu thua cha mình, thoáng nảy ra suy nghĩ, nói: - Cha, là cha nói đấy nhé, cha coi số tiền đó của con là bù lỗ hết rồi, vậy số tiền vốn này con không trả cha nữa.
- Tiền vốn? Cha chẳng hy vọng sẽ lấy được từ con.
Không biết hồi nhỏ Chu Khải làm ra chuyện quá đáng thế nào mà khiến ông Chu không coi trọng, từ sân bay về đến nhà ở trung tâm Lạc Thị chưa nói được một câu nào tốt đẹp.
Sau khi xuống xe, Chu Khải lôi kéo Tần Phong, ngượng ngùng nói: - Tần Phong, cha tớ cha tớ là thế đấy, bình thường đều nói mát như vậy.
- Đừng nói nữa, lão Chu, tớ hiểu mà. Tần Phong cố nín cười, chui vào trong xe, đá tung nắp cốp xe ra, xách va li của mình xuống.

Bình Luận

0 Thảo luận