Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 302: Ăn cướp

Ngày cập nhật : 2025-11-04 22:09:58
Đá Phỉ Thúy nguyên khối ở Dương Mỹ quy mô giao dịch không lớn, giải quyết nhu cầu người dân ở đây cũng không chắc là đủ, cho nên thường không mở cửa giao dịch với thương nhân nơi khác. Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu thị trường Phỉ Thúy không có tiếng tăm gì.
- Ông chủ Hoàng, chúng ta là bạn cũ, việc này tôi vẫn có thể giúp được.
Lê Vĩnh Càn mặc dù đã cược đá thua hơn một triệu tệ, nhưng lão ở đất Dương Mỹ ít nhiều cũng có tiếng tăm, mang vài người đi tham gia mua bán Phỉ Thúy nguyên khối đương nhiên là làm được, nghe xong lời của Hoàng Bính Dư, liền đồng ý ngay.
- Vậy được, cảm ơn ông chủ Lê!
Lê Vĩnh Càn nhấc chén rượu lên kính Hoàng Bính Dư một ly, có điều là giống như Tần Phong, không đề cập đến việc khác.
- Ông chủ Hoàng, tôi… tôi cũng có một chuyện muốn nhờ, không biết ông có thể đồng ý hay không?
Tiếng phổ thông của Lê Vĩnh Càn không tốt lắm, hơn nữa lại có việc nhờ vả người khác, nói một câu mà cứ ấp a ấp úng, mặt đỏ bừng.
- Ông chủ Lê, có chuyện gì xin cứ nói.
Hoàng Bính Dư thở dài trong lòng, anh ta biết có trốn tránh cũng không được.
- Là… là như này.
Con người Lê Vĩnh Càn không giống như dân buôn bán, ấp a ấp úng nói:
- Ông chủ Hoàng, ông lần này mua được một ít Phỉ Thúy tốt, không biết có thể để cho tôi gia công được không?
Người bên ngoài nhìn vào, Lê Vĩnh Càn dầu gì cũng là ông chủ có xe hơi để lái, mặc dù chiếc xe đó chỉ là xe bánh mì, nhưng người có thể lái được xe hơi chung quy cũng không đến nỗi kém cỏi.
Nhưng nhà mình biết chuyện nhà mình, chỉ có Lê Vĩnh Càn mới biết rõ, anh ta thật sự sắp chống đỡ không nổi nữa rồi, hai tháng nay lão không nhận được đơn hàng gia công của xưởng đá quý nào bên ngoài, ngay cả cơm ăn cũng sắp không có.
Nếu không phải là còn mang theo mấy người học trò, Lê Vĩnh Càn đã sớm đóng cửa xưởng gia công, dựa vào tay nghề của chính mình đi xưởng gia công khác làm thợ gia công rồi, dù thế nào cũng không phải lo no đói buồn sầu.
- Lão Lê, hai anh em mình quen nhau cũng hơn mười năm rồi nhỉ?
Sau khi nghe Lê Vĩnh Càn nói, trên mặt Hoàng Bính Dư lộ ra một vẻ mặt chân thành, nói:
- Chúng ta là bạn cũ, tôi cũng không giấu anh, lần này tôi đến, không phải vì cược Phỉ Thúy…
- Không phải vì cược đá quý à? Vậy ông đến thị trường giao dịch làm gì?
Lê Vĩnh Càn nghe vậy ngẩn ra một chút, Yết Dương nơi này ngoài việc gia công đá quý ra thì còn là nơi tập kết thuốc Đông y rất lớn của tỉnh Quảng Đông, nhưng Hoàng Bính Dư là dân buôn đá quý, lão cũng không thể đến để bán buôn thuốc Đông Y được?
- Tôi nói không phải cược đá quý, không có nghĩa là tôi không mua Phỉ Thúy.
Hoàng Bính Dư nói:
- Mấy năm nay công việc buôn bán của tôi cũng không thuận lợi, lần này tôi đến cũng không đem theo nhiều tiền, mạo hiểm cược đá quý thực lòng tôi cũng không gánh nổi, cho nên mới muốn mua vào một ít đá quý do người khác đã cược được.
Đoạn trước cũng từng nói qua, trên thị trường cược phỉ thúy thông thường có ba loại người, đó chính là ông chủ đá quý nguyên khối, khách cược đá và thương nhân buôn bán ngọc. Hoàng Bính Dư chính là loại người thứ ba, cũng chính là người mua Phỉ Thúy trên tay các khách cược.
Mặc dù giá mua ngọc Phỉ Thúy cắt cổ, muốn cao hơn đá nguyên khối chưa từng được mài giũa, nhưng thắng thì cũng không có gì là nguy hiểm, không cần đi để cảm nhận cảnh tượng tàn khốc “một đao thiên đường một đao địa ngục” trong sới cược đá quý đó.
- Mua Phỉ Thúy người ta cược được rồi cũng là tốt, đừng có như tôi, cược ngọc đến nỗi khuynh gia bại sản…
Lê Vĩnh Càn lắc đầu có phần tẻ nhạt, tiếp tục nhìn về phía Hoàng Bính Dư, nói:
- Anh Hoàng, coi như anh mua Phỉ Thúy đã khai thách rồi, nhưng cái đó cũng cần phải gia công chứ, không biết có thể cho xưởng của tôi gia công được không ?
Nhìn thấy vẻ mặt có vẻ mong mỏi của Lê Vĩnh Càn, Hoàng Bính Dư thở dài, nói:
- Ông Lê à, ông cũng biết, nghề của tôi là làm bán buôn Phỉ Thúy, về cơ bản đều là các mặt hàng tương đối rẻ, nguyên liệu đá Phỉ Thúy tốt như này, tôi thật không dám nhập vào.
Lời Hoàng Bính Dư nói chính là nhã nhặn từ chối Lê Vĩnh Càn, lão nói rất rõ ràng, những thứ hàng hóa rẻ bèo đó đặt trên quầy bán cũng không nổi, chỉ là năm ba trăm nghìn tệ, rẻ thêm chút nữa thậm chí có mấy chục nghìn tệ đều có.
Phỉ Thúy với mức giá như vậy, nhất định phải dùng máy móc gọt giũa, bằng không chỉ cần riêng tiền công của Lê Vĩnh Càn cũng đủ khiến cho Hoàng Bính Dư thua lỗ đến tiền vốn ban đầu cũng không thu lại được.
- Tôi hiểu rồi, anh Hoàng. Ngày hôm nay không nói chuyện làm ăn, chúng ta uống rượu nào!
Lê Vĩnh Càn cũng không ngốc, nghe ra ý tứ trong lời nói của Hoàng Bính Dư, vốn dĩ lão chỉ uống trà không uống rượu cũng nhịn không được liền rót cho chính mình một ly, bày ra một dáng điệu mượn rượu tiêu sầu.
- Chú Lê à, tôi không làm Phỉ Thúy giá cao, nhưng mà có người làm…
Nhìn thấy bộ dạng của Lê Vĩnh Càn, Hoàng Bính Dư có chút không đành lòng, lập tức mở lời nói ra một câu, đồng thời hướng mắt nhìn sang Tần Phong. Chỉ là lão không biết cách nghĩ của Tần Phong, cũng không có gì để nói thẳng ra.
- Ây da, hiện tại máy móc trong tay tôi thực tế hiệu suất gia công rất chậm, chẳng ai muốn tôi làm.
Lê Vĩnh càn đầy một bụng tâm tư, lại không chú ý ám thị của Hoàng Bính Dư, chỉ cúi đầu uống rượu buồn.
- Ông chủ Lê, những chiếc máy mài giũa và đánh bóng đó, cần khoảng bao nhiêu tiền nhỉ?
Tần Phong không đếm xỉa tới hỏi một câu.
- Có đắt, có rẻ.
Lê Vĩnh Càn thuận miệng nói:
- Cái rẻ thì ngót nghét tám nghìn tệ có thể mua được, cái đắt thì một đến hai ba trăm nghìn tệ cũng có, cái này phải xem việc hoàn chỉnh gia công Phỉ Thúy, nếu Phỉ Thúy có chất lượng gia công tốt, thì đương nhiên phải dùng máy móc tương đối tốt một chút mới được.
Lê Vĩnh Càn làm thợ gia công đá quý hơn mười năm rồi, đối với các loại máy móc liên quan đến đá quý trên thị trường lão rõ như lòng bàn tay, chỉ là lão hiện tại đến mười nghìn tệ cũng không đào đâu ra. Thật là sắp đến con đường cùng rồi.
Sau khi nghe Lê Vĩnh Càn nói, Tần Phong gật gật đầu, nói:
- Phỉ Thúy tốt phải dùng máy móc tốt, ngọc này ba phần gọt giũa bảy phần đánh bóng, khâu xử lý sau cùng là rất quan trọng.
- Ông chủ Tần là người trong nghề, thực ra trình tự đánh bóng dùng máy móc so với làm thủ công cũng tiện hơn một chút.
Tửu lượng của Lê Vĩnh Càn không tốt, sau khi uống mấy ly này vào, cả người có chút như say say, nghe thấy những lời khá là chuyên nghiệp của Tần Phong, liền hùa vào thảo luận cùng hắn.
- Cái ông Lê này, thật là một tên trong não có vấn đề, làm ăn kiểu gì đây?
Biểu hiện của Lê Vĩnh Càn làm cho Hoàng Bính Dư ở bên cạnh nhìn trừng trừng, Tần Phong hỏi kỹ càng thế, rõ ràng là có ý làm ăn với ông ta, nhưng Lê Vĩnh Càn giống như là không thông suốt, chỉ lo uống rượu, xem ra Hoàng Bính Dư cũng sốt ruột.
Thực ra cũng không trách được Lê Vĩnh Can, lão ta chỉ biết Tần Phong là học trò của Tề Công, nhưng Tần Phong làm ăn gì lại đều không hay biết.
Tuy rằng Lê Vĩnh Càn không đến mức trông mặt mà bắt hình dong, nhưng Tần Phong thực sự là còn rất trẻ, trong tiềm thức Lê Vĩnh Càn không coi Tần Phong là một tay buôn. Tự nhiên cũng không nghĩ tới việc cùng hắn bàn bạc chuyện làm ăn.
- Ông chủ Hoàng, Chu Khải, chúng tôi ăn cũng kha khá rồi, hay là đến đây thôi?
Tần Phong nhìn thấy Lê Vĩnh Càn đã say bảy tám phần rồi, cũng không muốn nói với anh ta quá nhiều, lập tức đứng lên nói:
- Hôm nay cảm ơn ông chủ Lê, chờ ngày mai thằng em này làm ông chủ, chúng ta lại tụ họp.
- Được, được, tôi đi lấy hóa đơn.
Lê Vĩnh Càn cố bám đứng dậy, chân lại như muốn mềm ra, lại quay lại ngồi lên ghế, mơ mơ màng màng nằm úp lên bàn như là ngủ say đến nơi rồi.
- Chu Khải, đỡ lấy ông chủ Lê, đeo cái túi lên vai cho lão, chúng ta đi.
Lúc trước đã nói đến Hoàng Bính Dư đi lấy hóa đơn, Tần Phong nhìn thấy Hoàng Bính Dư đi ra quầy thanh toán hóa đơn xong, liền cùng với Chu Khải đỡ bên phải bên trái của Lê Vĩnh Càn, đi ra cửa chính của quán rượu.
Tần Phong đợi người xuống khỏi máy bay cũng đã trưa rồi, hết uống trà lại uống rượu, cũng giằng co mấy tiếng đồng hồ, ra khỏi quán rượu thì trời cũng đã tối.
Tháng một ở phương nam tuy rằng ấm hơn nhiều so với Bắc Kinh và tỉnh Hà Nam tuyết rơi sớm tối, nhưng nhiệt độ cũng khoảng hơn mười độ, gió thổi vào người mang theo một cảm giác lạnh thấu xương.
Bị gió lạnh thổi qua, Lê Vĩnh càn nhất thời tỉnh lại vài phút, chỉ cảm thấy ngực bụng đau một trận dữ dội, nhịn không được đẩy hai người ra, dựa vào chân tường nôn thốc ra.
- Tần Phong, ông Lê là người miền nam, không biết uống rượu, ông ta hôm nay đã uống nhiều rồi.
Bất luận là như nào, Lê Vĩnh Càn cũng là bạn của Hoàng Bính Dư, hai người bọn họ bêu xấu trước mặt Tần Phong, Hoàng Bính Dư vẫn muốn nói vài câu có thể diện.
- Không sao, ông chủ Lê là người có tính cách trung gian.
Tần Phong cười cười khoát tay áo, ánh mắt đột nhiên đánh qua chỗ cách đó không xa có hai người đang đi tới, nụ cười bỗng chốc vụt tắt.
Dáng vẻ hai người đó ra mặt khoảng chừng hai mươi tuổi, một tay để vào trong ngực, bước đi rất nhanh, hơn nữa ánh mắt mơ hồ bất định, thẳng tiến đến chân tường mà Lê Vĩnh Càn nôn.
- Ăn Cướp sao?
Ánh mắt Tần Phong nhưng lại, trong đầu vừa mới thoáng một ý nghĩ, một trong hai người thanh niên đã túm được chiếc túi trên vai Lê Vĩnh Càn, người còn lại rút trong ngực ra một con dao, nhắm thẳng vào đám người Tần Phong.
- Thằng ranh, biết điều một chút đi.
Tên hung dữ cầm con dao đâm về phía đám người Tần Phong hét lên, cùng lúc đó, tên đó cùng đồng bọn kéo Lê Vĩnh Càn ngã xuống đất, tháo cái túi khoác trên vai ra lấy mất.
- Học người ta ăn cướp, cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ?
Nhìn thấy tên cướp túi muốn chạy qua chỗ mình, Tần Phong đột nhiên giơ chân ra, ngáng luôn con đường phía trước, chỉ nghe phù phù một tiếng, tên cầm túi ngã vật trên mặt đất.
- Ăn cướp, ăn cướp!
Cùng lúc tên kia ngã xuống, giọng của Lê Vĩnh Càn cũng vang lên, trên con đường yên tĩnh lạ thường xuất hiện tiếng còi xe kỳ lạ đến chói tai, bọn họ có khoảng bảy tám người vừa mới từ quán cơm đi ra.
- Mẹ nó, coi như mày may mắn!
Tên thanh niên cần dao nhìn thấy người từ trong quán cơm đi ra, trong lòng cũng có chút sợt sệt, kéo tên đồng bọn ngã nằm trên mặt đất, đến cả cái túi cũng không màng đến, liền chạy vào trong một ngõ nhỏ.
- Chú Lê, chú không sao chứ?
Hoàng Bính Dư quả thực bị chuyện vừa rồi dọa cho hoảng sợ, cho đến khi bóng dáng của hai tên kia biến mất trong màn đêm, mới dám thở mạnh, rồi đỡ Lê Vĩnh Càn trên mặt đất đứng dậy.
- Không… không sao, bị thương ở trán một chút thôi.
Bị dọa cho hoảng sợ, Lê Vĩnh Càn vốn chếnh choáng say nhưng thật ra đã tỉnh lại, sờ lên trán nghĩ đến cái túi, Lê Vĩnh Càn khóc không ra nước mắt, thời gian gần đây coi như lão ta đã đủ đen đủi lắm rồi, không ngờ tới việc ra khỏi cửa còn có thể bị người ta cướp?
- Ông chủ Lê, chuyện gì vậy, không bị mất thứ gì chứ?
Ông chủ quán cơm đương nhiên là nhận ra Lê Vĩnh Càn, ông ta mang theo bảy tám người chạy đến, có hai người còn cầm dao thái rau ở bếp ra.
- Không sao, cảm ơn ông chủ Thái, chỉ ngã một cái thôi…
Được Hoàng Bính Dư dìu, Lê Vĩnh Càn đã đứng được lên, tuy rằng bước đi vẫn có phần không vững, chẳng qua là sức lực nhờ rượu, chân tay cũng không nghe theo lệnh nữa.
- Không sao thì tốt, chúng ta đi về thôi.
Nhìn thấy Lê Vĩnh Càn đúng là không có vấn đề gì thật, lúc đó ông chủ quán cơm mới kéo người về.
- Đều nói an ninh ở miền nam loạn, hôm nay xem như mở mang kiến thức vậy.
Chu Khải nhặt cái túi của Lê Vĩnh Càn lên, nói:
- Đường quốc lộ lớn như vậy mà có kẻ dám cầm dao ăn cướp, bọn công an khu vực này làm ăn kiểu gì không biết? Không quản lý gì sao?
- Người anh em, không phải là công an không quản lý, mà là không quản lý nổi.
Lê Vĩnh Càn nhận lại cái túi, cười đau khổ nói:
- Hai tên đó nhất định là ăn cướp chuyên nghiệp, tôi chỉ lo bị người ta lừa gạt đến tiền lộ phí về nhà cũng không có nữa, khoảng thời gian này xảy ra bao nhiêu là chuyện giống như thế này.
Thì ra, trong năm chín tám, tràn vào Yết Dương hơn một trăm nghìn người, lao vào mua máy lắc để làm nhân viên bán hàng đa cấp, nói là đi làm việc này thì có thể phát tài, lừa không ít người đổ tiền vào mua loại máy đó.
Có điều là cơ cấu bán hàng đa cấp hình kim tự tháp đó có thể kiếm được tiền của không ít người, đến cuối cùng, hơn một trăm nghìn người đó đều bị lừa cả gốc lẫn lãi, ngay cả cơm để ăn cũng là vấn đề.
Từ xưa đến nay, những người làm phản, phần lớn đều là những người chịu khổ không được ăn no.
Những người bán hàng đa cấp này mặc dù không dám làm phản, nhưng cũng tạo thành nhân tố bất ổn cho xã hội. Vốn dĩ an ninh ở Yết Dương cũng rất tốt, giờ liên tiếp xảy ra vài vụ án như vào nhà trộm cắp và cướp bóc giữa đường.
Mặc dù chính quyền địa có phương giải quyết và điều về đây một số người, nhưng ở Yết Dương vẫn hình thành những nhóm cướp lớn nhỏ, trong thời gian ngắn cũng khó mà giải quyết hết được.
Bị bọn người đó cướp, Lê Vĩnh Càn tự nhận thấy thừa đen đủi, trong lòng cũng thấy vui mừng không thôi, nếu không phải hôm nay có nhiều người thì nói không chừng lão còn bị đâm một dao, bọn người đó nổi tiếng là thủ đoạn tàn nhẫn lòng dạ nham hiểm.

Bình Luận

0 Thảo luận