Nếu thời gian có thể quay trở lại cách đây vài tiếng, có nói gì Tạ Kim Bảo cũng sẽ không bán khối đá thô này cho Tần Phong. Bởi vì việc này cũng giống như để đối phương nắm thóp mình, đối phương muốn gây khó dễ cho mình thế nào cũng được.
Nhìn khối đá bị đem lên bàn cắt, lòng bàn tay Tạ Kim Bảo ướt đẫm mồ hôi lạnh, y còn sợ Tần Phong xóa đi mất đường vân trên khối đá, như vậy dấu vết làm giả của y ngay lập tức sẽ bị vạch trần trước mắt mọi người.
- Khải Tử, khối đá này để tôi cắt!
Tần Phong nửa vô tình nửa hữu ý liếc Tạ Kim Bảo một cái, liếc đến nỗi tim y đập thình thịch, ánh mắt lộ vẻ cầu khẩn, nếu không phải lúc này đông người, y chỉ mong đem sổ tài khoản nhét thẳng vào túi Tần Phong
- Đương nhiên là để cậu cắt rồi, khối đá hơn hai triệu, tôi cũng không dám cắt…
Chu Khải thở hổn hển bê khối đá nặng đến ba lăm bốn mươi cân lên trên máy cắt đá, vươn người một chút, vừa rồi cắt khối đá mấy trăm nghìn gã không có chút áp lực nào, nhưng giờ đây đối mặt với khối đá này, bàn tay gã cũng hơi run run.
- Này, lại có chỗ giải đá đấy, đi xem đi…
- Vẫn là cái cậu vừa rồi hả, gan hắn to thật đấy.
- Các cậu biết không, khối đá ông chủ Tần sắp giải bây giờ phải bỏ ra hơn hai triệu mua về đấy.
Ở Trung Quốc, thứ có nhiều nhất chính là người xem náo nhiệt, trong một cuộc đánh cược với đá phí thúy thô thì giải đá là công việc xưa nay được người ta chú ý nhiều nhất, rất nhiều người thà bỏ cả việc mua bán đang dở dang của mình để đi xem giải đá.
Cho nên vừa nghe có người cắt đá, hơn nữa lại là khối đá có giá trị hơn hai triệu, những khách buôn vốn đang thỏa thuận giá cả ngọc thạch ở các quầy hàng nhất thời đều dừng việc mua bán lại lũ lượt kéo đến quây kín khoảng đất xung quang máy cắt đá.
Người chủ của các quầy ngọc đó cũng không hề than phiền, bởi vì ngay bản thân họ cũng đã chen chân vào đám đông rồi. Đánh cược với đá Phỉ thúy thô ở Dương Mỹ chỉ là những giao dịch nội bộ trong phạm vi rất nhỏ, đánh cược với đá Phỉ thúy thô có giá hơn hai triệu có thể nói là một vụ đánh cược lớn rồi.
- Tần Phong, theo tôi thấy, khối đá này đã cắt ra một nửa, chúng ta chỉ cần sát mặt bên kia là được rồi…
Trong lúc mọi người đang quây lại xem, Lê Vĩnh Càn đã ngồi xổm xuống xem tảng đá.
Anh ta và Tần Phong đã có một thỏa thuận, trong lòng hiển nhiên cũng hy vọng Tần Phong thắng cược, nếu không theo tình hình trước mắt, cho dù anh ta đã chuẩn bị đầy đủ máy móc mà trong tay không có đơn đặt hàng thì cũng không thể nào bắt đầu công việc được.
- Như vậy có phiền phức quá không?
Tần Phong ngẩng đầu thoáng nhìn Tạ Kim Bảo, nói:
- Phía dưới đường vân trăn thông thường sẽ là ngọc, chúng ta sẽ sát theo đường vân này, như vậy chẳng phải là thuận tiện hơn sao?
- Tần Phong, chính là vì phía dưới đường vân trăn dễ có Phỉ thúy tôi mới không tán thành việc sát theo đường vân đó.
Lê Vĩnh Càn lắc đầu nói:
- Cậu xem khoảng cách giữa đường vân trăn và mặt cắt rất gần, cho dù xuất hiện màu lục cũng không thể coi là đã thắng lớn, cho nên chỉ có sát màu lục từ mặt sau, khối ngọc này mới có thể coi là thắng cược được.
Nghe nói đến hai nghìn đồng, Tạ Kim Bảo đứng phía sau liền gật đầu lia lịa, vội nói:
- Ông chủ Tần, Vĩnh Càn nói không sai, thông thường giải đá đều là như vậy cả
Tạ Kim Bảo chừng bốn mươi tuổi, làm nghề này như cá gặp nước, y không muốn chỉ vì khối đá hai triệu tầm thường mà làm cho thanh danh của mình mang tiếng xấu.
- Nhưng, sao tôi vẫn có cảm giác phía dưới những đường vân trăn này có gì đó?
Tần Phong nhìn về phía Tạ Kim Bảo, cười nói đầy ẩn ý:
- Khối đá này vốn là của ông chủ Tạ, ông nói xem nếu sát từ mặt sau, có thể có Phỉ thúy không?
“Có thể ra cái con khỉ”
Tạ Kim Bảo mắng thầm trong bụng, khối đá do y làm giả, đương nhiên y rõ hơn ai hết, nhưng những lời này không thể nói ra, đành phải nói cứng:
- Tôi thấy có thể sát ra được, khả năng thắng cược của khối Phỉ thúy này rất lớn.
- Ồ, tôi thì không sao nghĩ rằng mặt sau có thể ra Phỉ thúy
Tần Phong lắc đầu, bỗng nhiên nói:
- Ông chủ Tạ, hay là chúng da đánh cược một phen, thế nào?
- Đánh cược một phen? Cược thế nào?
Tạ Kim Bảo tò mò, khối đá y đã bán rồi, còn đánh cược nỗi gì nữa.
- Nếu mặt sau có thể có Phỉ thúy, khối đã này chắc chắn thắng lớn, ông chủ Tạ bán hai triệu, nhất định là lỗ…
Tần Phong nghĩ một chút, mở miệng nói:
- Ông chủ Tạ mà thắng, thì nếu có Phỉ thúy, tôi sẽ bồi thường cho ông hai triệu, ông thấy thế nào?
- Việc này… tôi nếu đã muốn cắt đá, còn đến nỗi phải bán đi hay sao?
Tạ Kim Bảo bị lời nói của Tần Phong làm cho lặng người, khối đá do chính y làm giả, là thắng cược hay thua cược y rõ hơn ai hết.
- Vậy …vậy nếu không ra Phỉ thúy?
Tạ Kim Bảo dường như đã hiểu ra gì đó, nhìn về phía Tần Phong, nói:
- Nếu không ra Phỉ thúy, lão Tạ tôi phải bồi thường cái gì?
Nghe Tạ Kim Bảo nói xong, Tần Phong cười híp mắt lại, nói:
- Không ra Phỉ thúy đương nhiên là ông chủ Tạ thua, ông chỉ cần bồi thường hai triệu là được.
Thứ Tần Phong đang thiếu nhất hiện nay, một là nguồn cung cấp ngọc thạch, hai hiển nhiên là tiền vốn.
Tần Phong vốn không muốn khoác lác quá mức, mới bỏ ra hai triệu để mua khối đá chỉ đáng ba mươi bốn mươi vạn, nhưng khi biết Tạ Kim Bảo và Đậu Kiến Quân kết hợp lừa gạt mình, Tần Phong không thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
Tần Phong khơi ra việc đánh cược này, ý muốn cho thấy mình đã biết rồi, để xem Tạ Kim Bảo làm sao nuốt trôi hai triệu đó, và làm sao trả lại mình.
- Dùng việc đánh cược thắng và đánh cược thua để cá cược, việc này rất hiếm…
- Đá do mình bán ra, ông chủ Tạ nhất định sẽ không cược với hắn đâu…
- Đúng vậy đấy, ông chủ Tạ sở dĩ bán đá đi chính là vì không muốn mạo hiểm, có điên mới đánh cược với hắn
Tần Phong vừa dứt lời, trong đám đông liền vang lên những tiếng bàn tán, chữ “cược” trong mỗi cuộc đánh cược với đá Phỉ thúy thô vốn rất bình thường, nhưng cách đánh cược này của Tần Phong lại vô cùng hiếm thấy.
- Ông chủ Tạ, thế nào? Ông có niềm tin với khối đá của mình chứ?
Tần Phong cười tủm tỉm nhìn Tạ Kim Bảo, sắc mặt vô cùng bình thản.
- Được, Tạ mỗ cược, tôi đánh cược mặt sau khối đá này có thể sát ra Phỉ thúy
Tạ Kim Bảo cắn chặt răng, nói:
- Nếu mặt sau không sát ra Phỉ thúy, tôi bằng lòng thua ông chủ Tần hai triệu, còn nếu có, ông chủ Tần cũng phải bỏ ra hai triệu đấy.
Tạ Kim Bảo lúc này đã ở thế đâm lao phải theo lao, y hiển nhiên hiểu ý tứ của Tần Phong, đây chính là tạo cho y một cái bậc để xuống thang, sau đó lại khiến y phải tự cầm hai triệu đó dâng lên.
Tuy trong lòng tràn đầy cay đắng, Tạ Kim Bảo không thể không làm theo lời của Tần Phong, bởi sự việc lần này là do y ngầm mưu tính lừa gạt Tần Phong trước, đối phương không vạch mặt y trước đám đông đã là nể tình vài phần rồi.
- Cái gì? Tạ Kim Bảo muốn cược sao?
- Nói đùa chắc? Ông ta có thể bỏ ra hai triệu để cược thắng thua, sao không tự mình cắt đá chứ?
Tạ Kim Bảo vừa nói ra những lời này, cả đám đông đều chấn động vì kinh ngạc. Không ai hiểu rõ, nếu Tạ Kim Bảo quả quyết như vậy, y cơ bản không cần phải bán khối đá, tự mình giải đá được rồi.
Nhưng, một số người già thành thạo trong nghề đã lâu là có vẻ trầm ngâm nhìn khối đá không nói. Tuy chuyện vua Phỉ thúy giúp Tạ Kim Bảo cắt đá đã trôi qua vài năm rồi, nhưng họ vẫn láng máng nhớ Tạ Kim Bảo có một khối đá như vậy.
Nhớ đến khối đá năm đó, vẻ mặt một số người nhất thời lộ ra vẻ đã hiểu rõ, thì ra Tạ Kim Bảo buôn bán làm nhiều chuyện xấu, e là đã để người khác nắm được điểm yếu rồi.
Dĩ nhiên, việc không liên quan đến mình không nên dính vào, chuyện lần này không có can hệ gì tới đám người ấy, họ cũng không cần thiết phải nói ra, chỉ là đứng đó xem náo nhiệt.
- Tần Phong, rốt cuộc cậu đang chơi trò gì vậy?
Thấy Tần Phong đi giảiđá không có vẻ thành thật, rõ ràng lại muốn cược thắng thua với Tạ Kim Bảo, Hoàng Bính Dư liền cười khổ sở, anh ta phát hiện ra mình hoàn toàn không hiểu Tần Phong rốt cuộc muốn gì.
- Hoàng đại ca, chuyện này người tham dự càng nhiều mới càng vui đấy.
Nghe thấy những tiếng bàn tán trong đám đông, Tần Phong bỗng nhiên lớn tiếng nói:
- Các vị, một mình vui không bằng nhiều người cùng vui, lần này Tần mỗ làm nhà cái, mở phiên đánh cược khối đá này, không biết có cai muốn tham gia hay không?
- Ông chủ Tần, cược thế nào?
- Cá cược bên ngoài à? Hay quá, ông chủ Tần nói luật chơi đi.
Trong mỗi cuộc đánh cược với đá Phỉ thúy thô, người xung quanh tham gia cược không phải là chuyện hiếm, nhưng thông thường là hai người cược với sự thắng thua với một khối đá, ngang nhiên làm nhà cái mở phiên như Tần Phong lại là chuyện rất ít người làm.
Những ông chủ chơi đánh cược trong đám đông đều là những người rất có máu đánh bạc, vừa nghe Tần Phong nói rõ ràng muốn để người xung quanh cá cược, ai nấy mắt đều lập tức sáng lên.
Nổi tiếng giỏi đánh bạc, Tần Phong dường như trong nháy mắt đã nghĩ xong luật chơi, lớn tiếng nói ngay:
- Luật chơi rất đơn giản, đặt cửa mặt sau khối đá chà ra Phỉ thúy một ăn hai, đặt cửa không ra, một ăn một.
Mỗi người chỉ được đặt một cửa, không được đặt cả hai, ngoài ra hôm nay chỉ lấy tiền mặt, mọi người nếu như muốn cược, có thể tới chỗ tôi đặt cửa.
Cách đánh cược này của Tần Phong thực ra là để cho mọi người lựa chọn giữa thắng cược và thua cược, bởi vì nếu mặt sau có Phỉ thúy, khối đá này chắc chắn lên giá
Ngược lại, nếu không có Phỉ thúy, tuy không hẳn là thua, nhưng giá trị của khối đá này sẽ bị giảm mạnh, có đáng giá hai triệu hay không phải xem chất lượng của Phỉ thúy phía sau khe hở mở ra ở mặt trước.
Tần Phong nói luật chơi xong, những người mau mắn liền chạy đến trước cửa, chuyển bộ bàn ghế của Lục thúc tới kê bên cạnh máy cắt đá.
- Khối đá của ông chủ Tạ, hắn còn dám cược cả hai triệu, tôi sợ gì chứ.
Một người trung niên đứng dậy, lấy từ trong túi ra hai tập tiền giấy, đập mạnh lên bàn trước mặt Tần Phong, nói:
- Ông chủ Tần, tôi cược hai mươi ngàn tệ cho cửa có ngọc, ông nếu thua, cả vốn lẫn lãi là sáu mươi ngàn đấy.
- Tôi cũng cược có Phỉ thúy, tôi cược mười ngàn…
- Ông Lưu, tôi cược tám ngàn tệ cửa có Phỉ thúy
Trên đời bất kỳ việc gì cũng cần có người cầm đầu, sau khi người trung niên ấy rút ra hai mươi ngàn tệ, không khí cuộc đánh cược lập tức bùng nổ, những người vốn chỉ định ngồi xem cũng không nhịn được bỏ ra gần mười ngàn tệ tiền mặt tham dự cuộc cá cược bên ngoài này.
Không bao lâu, trên bàn trước mặt Tần Phong đã chồng lên phải đến bốn năm trăm ngàn tiền mặt. Phải biết rằng, tổng số người trong đám đông hôm nay cũng chỉ có bấy nhiêu, gần như người nào cũng tham gia cá cược cả.
Chỉ có điều tác dụng làm gương của hơn hai triệu của Tạ Kim Bảo khiến đại bộ phần đều cược khối đá có Phỉ thúy, chỉ có ba đến năm mươi ngàn là đặt cược cửa còn lại với tỉ lệ một ăn một
Tần Phong cầm tập giấy viết thư của Lục thúc, lần lượt viết giấy chứng, người đặt cược quả thực rất nhiều, một lúc nữa sẽ mang những tờ giấy chứng này đến đổi tiền thắng thua.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận