Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 260: Thông sát.

Ngày cập nhật : 2025-10-14 14:29:08
Giống như ba con một được gọi là nhất vây, cũng gọi là "một con báo". Còn vây một đến vây sáu cũng có thể gọi là con báo nhưng theo quy tắc của xúc xắc. Chỉ cần nhà cái mở con báo ra thì có thể thông sát cả ván bài.
Đương nhiên, theo cách phân tích tỉ mỉ của việc cược xúc xắc, trên chiếu bạc cũng có khả năng phải bồi thường xúc xắc, dựa theo tỷ lệ một bồi hai mươi tư ở casino Ma Cao.
Cũng chính là nếu có nhà cái mở xúc xắc ra thì sẽ được hưởng tiền đặt cược theo tỷ lệ của xúc xắc. Người đó đặt cược một triệu có thể sẽ được hai mươi tư triệu.
Chẳng qua là tỷ lệ gieo được con báo rất hiếm thấy nhưng có người áp trúng, thì đó là chuyện trăm năm hiếm gặp. Trừ phi có người thực sự thông thạo trong thuật đánh bạc phải nghe ra trước. Nếu không thì khả năng này dường như là không thể tồn tại.
Sở dĩ Tần Phong cười gượng trong lòng là vì hắn đã nghe ra số điểm khi Henry Wei gieo ra con báo ba cái lục. Sau xuất hiện tình huống này, cho dù cả đám khách bạc cược đại hoặc cược tiểu thì nhà cái đều được ăn thông.
- Các vị, xin mời đặt cửa.
Sau khi gieo con xúc xắc xong, hai tay của Henry Wei rời khỏi hộp xúc xắc, ông ta hít một hơi thật dài. Thực ra ông ra muốn ván này gieo ra con báo chẳng qua là ăn xổi, có phần tính toán sai. Lúc này mới xuất hiện điểm số là 5,6, 6 điểm.
- Người anh em họ Tần, ván này đặt cửa nào?
Cục trưởng Triệu đã kiếm được bốn năm trăm nghìn tệ, con mắt hau háu nhìn Tần Phong. Ông ta đã hoàn toàn chìm đắm vào cảm giác thích thú kiếm tiền trên canh bạc. Lúc này bảo ông ta gọi Tần Phong là cha có lẽ ông ta cũng đến bên tai Tần Phong mà gọi hắn như vậy.
Trái lại Cục trưởng Vương ngay từ lúc đầu kiếm tiền. Vẫn chưa bị bức thiết, mấy ván liền ông ta vẫn rất cẩn thận. Đồng xu bây giờ cũng đã vượt quá sáu trăm nghìn tệ rồi.
- Thật là, người anh em, mọi người đều đang đợi cậu đặt đấy.
Những người bên cạnh Tần Phong đều không thể kiên nhẫn được nữa, mười ván trở lại đây, bọn họ đã quen thắng tiền ăn theo Tần Phong. Tần Phong trong mắt bọn họ cũng chẳng khác nào cái cây rung là rụng tiền xuống.
- Chuyện này... Tôi cũng không đoán được.
Tần Phong lắc đầu nhìn chằm chằm vào hộp xúc xắc trước mặt Henry Wei như là muốn nhìn thấu số điểm bên trong.
- Người anh em, cậu cược bên nào, hôm nay tôi sẽ theo cậu.
Cục trưởng Triệu nói với vẻ hơi bức bách. Tiền mà ông ta thắng được trong đêm nay có lẽ ông ta làm cả nửa đời người cũng chưa bằng mức ấy. Điều này làm cho cục trưởng Triệu không thể kiềm chế được sự kích động trong lòng.
Tần Phong nhích lại gần cục trưởng Triệu nói vo ve như tiếng muỗi:
- Anh Triệu, ngày mai còn phải đi làm, chúng ta có thể kiềm chế đến đây thôi không?
- Đi làm?
Cục trưởng Triệu nghe thấy vậy liền sửng sốt, cơn cuồng nhiệt trong mắt vơi đi phân nửa. Tần Phong phun ra hai câu này cuối cùng cũng khiến ông ta nhớ ra thân phận của mình, ông ta đường đường là cán bộ nhà nước cơ mà.
- Cũng được kha khá rồi, chúng ta không đắc tội nổi với sòng bạc này đâu.
Tần Phong nói nhỏ xuống, chỉ đủ để hắn và cục trưởng Triệu đang chu đầu vào nhau cùng nghe thấy.
- Đúng rồi, cho dù tiền thắng được nhiều hơn nữa thì sau này cũng chưa chắc tiêu đã thoải mái.
Tần Phong nói những câu này làm cho cục trưởng Triệu hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Thân phận của ông chủ sòng bạc này rất thần bí. Ngoài những hội viên bí mật ra, rất nhiều người thậm chí còn không biết chủ sòng là nam hay nữ. Nhưng ở chốn quan trường và các mối quan hệ liên quan cũng đồn đại không ít về ông chủ của các sòng bạc.
Ở sòng bài từng xuất hiện một chuyện thế này. Có một hội viên dẫn một thiếu tướng đến hội sở ăn chơi. Không biết vì nguyên nhân gì mà ông thiếu tướng kia nổi giận, sau đó đã điều động quân đội bao vây sòng bạc.
Địa phương xung đột với quân đội, bình thường là bên địa phương phải nhượng bộ, nhưng sau khi sòng bạc này bị bao vây, vị thiếu tướng bỗng nhận được một cuộc điện thoại, sau đó phải vác bộ mặt xám như màu đất dẫn quân dời khỏi.
Chuyện xảy ra sau đó một tuần. Vị trí của người thiếu tướng kia trong ủy viên tập đoàn Quân chính đã bị giảm xuống. Bị điều xuống quân ủy làm một chức quan nhàn hạ, chưa đến năm mươi tuổi đã đề cập đến cuộc sống về hưu nhàn hạ uống trà đọc báo.
Sau khi xảy ra chuyện này, các phái ở Bắc Kinh đã xảy ra xung đột rất lớn. Dường như con cháu những nhà quyền thế đến sòng bạc chơi bời thoải mái đều nhận được báo cáo, người nhà không cần phải đến xử lý hậu quả cho bọn họ.
Cho nên Đào Quân giống người Bắc Kinh kiêu ngạo, ngang ngược. Chơi trong sòng bạc này rất thành thật. Đương nhiên anh ta là dẫn ông chủ đến Bắc Kinh làm việc. Thắng thì được cầm tiền đi còn thua thì đã có người thanh toán hộ.
câu nói của Tần Phong làm cho Cục trưởng Triệu đoán ra được hoàn cảnh của sòng bạc này làm ông ta toát cả mồ hôi trán. Người làm quan đều rất cẩn thận. Ông ta sợ mình thắng nhiều tiền như vậy đến lúc đó đắc tội với ai lại không biết.
- Anh Triệu, có ít tiền ấy mà, người khác sẽ không để bụng đâu.
Trong lòng Tần Phong cũng thầm khinh ông Cục trưởng Triệu này, vừa rồi con khóc lóc hô hoán phải thắng tiền thế mà bây giờ đã run lẩy bẩy lên rồi.
- Hiểu rồi, tôi hiểu rồi.
Cục trưởng Triệu đã hơn bốn mươi tuổi rồi và là người có khinh nghiệm trong trốn quan trường. Biết thân phận của ông chủ sòng bạc này sẽ không so đo với mấy trăm nghìn tệ mà mình thắng được, trong lòng ông ta cũng thấy nhẹ nhõm đi nhiều.
- Ôi, mọi người không đặt cược, tôi cũng quên đặt cược rồi.
Đào Quân đứng cách Tần Phong không xa, tuy rằng nhìn thì có hơi lỗ mãng nhưng thực ra cũng là người sơ ý. Nếu không phải lúc ấy đang ở trong sòng bạc của Vi Hoa thì cũng sẽ không quyết đoán làm dịu đi mối quan hệ với Tần Phong như vậy.
Lúc này Đào Quân đã nhìn ra có mánh khóe gì đó. Sự do dự của Tần Phong làm cho anh ta có suy nghĩ muốn rút lui, anh ta lập tức đặt hai triệu tệ vào cửa tiểu.
Nếu thắng, là Đào Quân hoàn toàn dựa vào may mắn. Người khác sẽ không tìm anh ta gây phiền toái. Nếu thua thì hôm nay Đào Quân cũng thắng đủ rồi, vẫn còn hơn ba triệu tệ tiền lời. Dù sao thì sau lần chơi này anh ta sẽ giã từ sự nghiệp khi đang lên đỉnh vinh quang.
- Tôi đặt cửa đại, con bà nó, đặt hết vào ván này.
Đào Quân vừa mới đặt xong thì Tần Phong liền đặt đồng xu bốn trăm nghìn tệ lên cửa đại, nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nếu trúng chỉ giữ lại được số tiền xu là sáu bảy trăm nghìn tệ.
- Ôi, Chú em họ Tần. Cậu có điểm sao không nói. Anh em tôi đặt cược cửa đại, cậu đặt cược cửa tiểu không phải là hại tôi sao?
Chờ Tần Phong đặt tiền xong Đào Quân nửa đùa nửa thật. Tần Phong hôm nay đang vào "vận đỏ",đánh cược với anh ta chắc chắn là chỉ có thua không có thắng. Hai triệu tệ chỉ là đánh chơi.
- Hại anh? Là tôi đang hại chính mình đã được chưa?
Tần Phong nghe thấy vậy miễn cưỡng cười. Nếu hắn đã không muốn bị bại lộ chuyện mình thuật hiểu được cá cược thì trước mắt chỉ có thể đặt cược bừa được vào một cửa. Nếu làm rồi thì đương nhiên là Tần Phong phải làm cho đến nơi đến chốn để tránh bị sòng bạc nghi ngờ.
Tần Phong tin là có mình dẫn cược thì những người thắng tiền ăn theo mình đều sẽ bỏ thêm tiền đặt cược. Như vậy tổn thất của sòng bạc sẽ ít đi nhiều. Chuyện mình thắng hơn mười ván cũng sẽ bị nhạt dần đi.
Quả nhiên, nhìn thấy Tần Phong đặt cược, nhóm khách thắng tiền cũng đặt theo hắn. Cả một đám người mang đồng xu của mình đổ vào khu cửa đại.
Trong đó có một người cược cao nhất, thậm chí đặt luôn cả chỗ tiền xu bằng hai thỏi vàng ròng. Số tiền xu này tương đương với năm triệu tệ. Hai quả là được một chục triệu tệ tệ chẵn, Tần Phong đứng bên cạnh nhìn mà suýt nữa thì toát cả mồ hôi lạnh.
Cũng may là Tần Phong quan sát được có lẽ là do "người nghèo trí ngắn". Mấy người bên cạnh hắn thu lại cũng tương đối nhiều rồi.
Hà Kim Long ném hơn năm chục nghìn tệ. Lý Nhiên đặt một trăm nghìn tệ, còn Cục trưởng Vương đặt hơn một trăm nghìn tệ. Về phần cục trưởng Triệu vừa rồi bị cảnh báo đã đặt ít hơn, chỉ có mỗi đồng xu hai chục nghìn.
Đồng xu các loại màu hầu như đã đầy đủ hết ở trên bàn. Nhưng ngoài mấy đồng xu hai triệu tệ đặt cở cửa tiểu thì còn lại đều là các đồng xu đặt ở cửa đại.
- Đã xong, các vị đã mua hết chưa?
Henry Wei mỉm cười liếc nhìn mọi người rồi bắt đầu từ từ gieo xúc xắc.
Vào thời điểm này, dường như tất cả mọi người có mặt trong sòng bạc đều nín thở. Vì kết quả trong một lát nữa sẽ quyết định hơn hai chục triệu sẽ thuộc về ai.
Là Tần Phong vẫn tiếp tục có số may mắn hay là sòng bạc sẽ chuyển bại thành thắng. Tim của mọi người đều như di chuyển từ từ cổ họng lên mắt, thậm chí có mấy người nóng vội muốn là người đầu tiên mở hộp xúc xắc ra để xem số điểm bên trong.
- 6,6, 6. Ba cái 6.
Henry Wei cũng không để mọi người phải chờ lâu, bắt đầu gieo xúc xắc, ông ta cũng hô lên:
- Ba cái sáu, tất cả là con báo, xin lỗi nhà cái ăn rồi...
- Sao... Sao có thể ra con báo được?
- Đúng vậy.... Đây là điều không thể.
- Một chục triệu, mẹ kiếp thua cả một chục triệu. Xúc xắc này có ma à?
Sau phút yên lặng ngắn ngủi, trong tíc tắc trong sòng bạc như nước sôi kêu lên sùng sục.
Những người ra mặt nói đều là những người cược trên năm triệu tệ. Câu cách ngôn "vất cả cả mười năm trời thành công cốc chỉ trong chốc lát". Khó miêu tả được tâm trạng của mọi người lúc này.
- Các vị, xin hãy nghe tôi nói một câu.
Henry Wei đang thu tiền xu ánh mắt sáng lên, dừng lại nói:
- Sòng bạc công bằng. Mọi người tùy chơi các trò mà mình thích nhưng xin đừng nói xấu danh dự của sòng bạc.
Thuật cược của Henry Wei cũng không phải là ngàn thuật. Đây cũng là nguyên nhân để ông ta làm tổng giám kỹ thuật có mức lương lên đến cả mười triệu. Lúc sòng bạc gặp chuyện thì ông ta cũng chính là Hải Thần Châm của sòng bạc.
- Nhà cái ra con báo, đừng ai trách móc.
- Đúng vậy, thực ra người anh em kia đặt đúng. Con báo thêm mười sáu điểm không phải là đại sao?
- Bỏ đi, đều có số cả, hôm nay đến đây thôi, không chơi nữa.
Người có thể đi vào đại sảnh của sòng bạc này, có thể ai cũng là người tinh tường. Ngoài tham lam đặt hết tiền cược đã thắng bây giờ mất hết thì đa số đều vẫn có lời, rất nhiều người vẫn có lời
Nếu thấy tốt thì thu vào, cái gì tốt đẹp đều ở trên người bọn họ. Sau khi Tần Phong phá vàng lập tức có hơn mười chín người khách di chuyển sang bàn cược khác.
- Mấy vị vẫn còn muốn cược sao?
Henry Wei nhìn về phía mấy người Tần Phong vẫn còn ngồi đó, trong lòng cũng có chút bị mê hoặc.
Henry Wei mười hai tuổi đã vào sòng bạc, đến năm bốn mươi tám tuổi đã có ba mươi sáu năm tung hoành trong nghề, gặp đủ các loại người. Nhưng duy nhất có Tần Phong là ông ta không thể nhìn ra được là hắn số đỏ hay là hắn có thuật cược cao siêu.

Bình Luận

0 Thảo luận